Dẫu Trang Thế Hy không đi hết 'trăm năm trong cõi người ta' nhưng đối với một nhà văn khuất núi đã 9 năm mà tác phẩm còn được trân trọng in, đọc và tiếp tục tìm cho mình lớp độc giả mới, hẳn những con chữ của nhà văn Nam bộ đã vượt qua quãng ngắn ngủi 'mua vui cũng được một vài trống canh'.
Nhìn cây mà nhớ đến cây - nhìn xe mà nhớ đến bầy hươu nai - mười năm bấm đốt ngón tay - mười cái tết khói nhang bay lên trời - trên ban thờ tổ tiên tôi - có hương hồn của những người vô danh...