Vượt qua 'cú ngã bất ngờ' ở tuổi ngoài 50

Ở tuổi ngoài 50, tôi tưởng mình đã bước sang giai đoạn yên ổn của đời người, khi con cái trưởng thành, cuộc sống gia đình vừa vặn, tương lai mở ra nhẹ nhàng phía trước. Nhưng cuộc đời có cách riêng để thử thách tôi bằng một cú ngã bất ngờ…

 Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Tôi từng mơ, sau bao năm chắt chiu, mình và chồng sẽ được cùng nhau rong ruổi khắp mọi miền. Những chuyến đi của tự do, của yêu thương, của hai tâm hồn đã trải qua nhiều vất vả để giờ được sống chậm lại. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, từ kinh phí, kế hoạch, niềm háo hức. Chỉ còn một việc nhỏ trước khi khởi hành là tổ chức đám cưới cho con trai.

Nhưng định mệnh đôi khi chỉ cần xoay nhẹ một góc là đủ để đổi hướng cả đời người. Vài ngày trước lễ cưới, chồng tôi bị va chạm ô tô. "Chấn động nhẹ thôi", bác sĩ nói. Chúng tôi tin rằng mọi thứ ổn. Vậy mà ngay sau đám cưới, anh bất ngờ ngã quỵ.

Những ngày sau đó, tôi sống giữa mùi thuốc sát trùng và những âm thanh lạnh lẽo của bệnh viện. Chuyến đi mơ ước bị hủy bỏ. Mỗi lần nhìn anh nằm im, nỗi sợ trong tôi lại dâng lên. Khi nước mắt đã cạn, chỉ còn một điều rõ ràng, đó là tôi phải đứng vững, nếu không cả hai sẽ cùng ngã.

Cho phép mình yếu đuối để rồi mạnh mẽ hơn

Lâu nay tôi vẫn nghĩ "mạnh mẽ" là không được khóc, không được than, không được run rẩy. Hóa ra, kiên cường không có nghĩa là giấu hết cảm xúc. Tôi cho phép mình sợ, cho phép mình rối bời. Tôi khóc để thấy lòng nhẹ hơn và nói với chính mình: "Mình sợ, nhưng may mắn chồng mình vẫn còn đây. Mình sẽ cố gắng". Đôi khi, chỉ cần dám thừa nhận nỗi sợ, tôi đã bước được nửa đường để vượt qua nó.

Biết ơn dù chỉ còn những điều rất nhỏ

Một buổi sáng, ngồi ngoài hiên bệnh viện nhìn nắng xiên qua hàng cây, tôi bỗng thấy lòng dịu lại. Tôi nghĩ về những điều nhỏ bé để biết ơn: Tôi đã kịp đỡ chồng để đầu anh không đập xuống đất; bạn thân của con là nhân viên y tế nên biết phải xử trí ngay lập tức; gia đình, bạn bè không ngừng nhắn tin hỏi thăm. Trên hết, tôi vẫn còn đủ sức khỏe để yêu, để chờ, để hy vọng.

Khi lòng biết ơn xuất hiện, thế giới quanh tôi bớt nặng nề hơn. Tôi không kiểm soát được biến cố nhưng có thể chọn cách nhìn vào phần sáng, dù chỉ là một tia nhỏ.

Yêu mà không đánh mất chính mình

Người nằm trong phòng bệnh là chồng tôi nhưng người cần giữ cho mọi thứ không sụp đổ lại là tôi. Tôi yêu chồng nhưng tôi hiểu rằng nếu mình gục ngã thì chẳng còn ai để anh dựa.

Tôi vừa chăm chồng vừa chăm sóc chính mình, đi bộ buổi sáng, ăn uống tử tế, mỉm cười dù trái tim còn thắt lại. Tôi mỉm cười không phải vì mọi chuyện tốt hơn mà vì nụ cười ấy giúp tôi tiếp tục thở. Yêu không phải là hy sinh đến cạn kiệt. Đôi khi, cách yêu lớn nhất của tôi là giữ mình mạnh mẽ, để người thân có thể nương tựa.

Tin ngay cả khi chẳng còn gì để tin

Có những đêm tôi ngồi trong bóng tối, lặng nghe tiếng máy thở của chồng, chỉ muốn hỏi: "Vì sao lại là vợ chồng tôi?". Nhưng thời gian dạy tôi hiểu rằng, đời người không đi theo đường thẳng mà uốn lượn qua mất mát, đau đớn và hồi sinh.

Tôi khóc rồi lại cười. Niềm tin không đến từ những điều dễ dàng mà đến từ chính những lần tôi tưởng chừng không thể chịu đựng nữa nhưng vẫn tiếp tục đứng lên.

Chọn bình an theo cách khác

Giờ đây, tôi không còn mong cuộc sống trở lại như cũ nữa. Tôi chỉ mong mỗi sáng được thấy chồng khỏe hơn một chút và lòng mình an yên hơn một chút.

Hạnh phúc, với tôi, không phải là có tất cả. Hạnh phúc là vẫn có thể mỉm cười với những gì còn lại. Tôi không cần mạnh mẽ hơn ai, chỉ cần mạnh mẽ hơn chính tôi của hôm qua. Và tôi tin rằng, dù cuộc đời có bao lần chao đảo, tôi vẫn sẽ tìm được bình an theo cách của riêng mình.

Tuệ Thư

Nguồn Phụ Nữ VN: https://phunuvietnam.vn/vuot-qua-cu-nga-bat-ngo-o-tuoi-ngoai-50-238251208180757829.htm