Chàng trai liệt tứ chi vượt lên số phận: 'Mọi giới hạn chỉ là tạm thời'
Chàng trai khuyết đôi chân vượt lên nghịch cảnh, tìm lại khát vọng sống nhờ nghị lực kiên cường mong muốn truyền tải thông điệp sống đẹp đến các bạn trẻ.
Anh Phạm Sỹ Long (sinh năm 1988), nhân viên chăm sóc khách hàng tại phòng khám, quê ở thôn Hợp Thuận, xã Xuân Phổ, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh (nay là xã Đan Hải, tỉnh Hà Tĩnh) dù liệt toàn thân nhưng bằng nghị lực kiên cường đã vượt lên số phận, xóa tan định kiến “Người khuyết tật thì chỉ nên ở nhà, yên phận”.
Chàng trai đã có bài viết đầy cảm xúc về hành trình tìm lại khát vọng tự do của chính mình, tham gia Cuộc thi viết Sống đẹp - Sống xanh lần 2.
Có những giấc mơ tưởng như đã chết theo đôi chân, nhưng lại được hồi sinh nhờ trái tim không chịu nằm yên. Tôi - một người đàn ông liệt tứ chi - đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn được chạm vào biển, nghe tiếng sóng hay ngửi mùi gió mặn. Nhưng rồi, giữa cuộc đời tưởng chỉ còn bốn bức tường, tôi đã tìm lại tự do - nơi sóng biển và trong chính tâm hồn mình. Và đó là ngày tôi được sống lại - không phải bằng cơ thể, mà bằng khát vọng.

Dù liệt toàn thân nhưng tác giả đã tìm lại niềm tin vào cuộc sống nhờ sự kiên cường, khát vọng tự do.
Ngày tôi còn là một cậu bé, biển là cả bầu trời mộng mơ. Tôi thường nhảy ùm xuống nước, bơi ra xa, hòa mình với làn nước biển mát rượi. Mỗi lần đi chăn bò ngoài bãi, tôi lại háo hức được ra biển để tắm. Biển không chỉ mặn mà - biển còn là tuổi thơ, là tự do, là khát vọng trong tôi.
Rồi tai nạn ập đến, khiến tôi liệt toàn thân. Nằm bất động suốt nhiều năm, đã biết bao lần tôi nằm nhắm mắt cảm nhận lại vị mặn chát, sự mát lạnh của nước biển, tiếng sóng vỗ rì rào và cái cảm giác tự do khi mình bơi giữa trời mây. Đôi khi tôi hỏi mẹ: “Liệu đời này con còn có cơ hội được ra biển nữa không?” Mẹ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi quay đi. Tôi biết bà không muốn tôi nuôi hi vọng - nhưng chính hi vọng đó lại níu tôi sống.
Một hôm, tôi ngước nhìn chị em và các cháu đang chuẩn bị đi biển. Tôi gọi: “Cho cậu đi với?” Chị nói ngay: “Cậu thì đi mần chi. Nắng lắm, ở nhà cho khỏe”. Tôi cười, nhưng trong lòng nghẹn lại.
Và rồi, vào một buổi sáng đẹp trời, tôi thực sự được ra biển. Tôi nhờ mấy đứa em họ và các cháu đẩy tôi trên chiếc xe lăn, băng qua từng con đường làng, qua những bãi cát mềm lún. Có đoạn cát dày, bánh xe lún sâu, cả mấy đứa xúm lại hì hục đẩy mãi mới lên được, đứa nào đứa nấy mồ hôi đầm đìa. Tôi hỏi: “Mấy đứa có mệt lắm không?” Chúng đáp: “Không! Được đi ra biển với cậu là bọn con vui rồi”.
Ra đến nơi, tôi lặng người. Biển vẫn trong xanh như ký ức. Sóng vẫn rì rào như lời ru năm nào. Tôi nhắm mắt hít thật sâu. Một đứa cháu cầm gáo múc nước biển, rồi dội lên đầu cho tôi mát và để tôi cảm nhận được vị mặn của nước biển. Rồi thêm gáo nữa, gáo nữa. Tôi bật cười. Mặn, lạnh, sống động. Tôi nói: “Đây là lần đầu tiên, sau hơn mười năm, cậu lại được… tắm biển”.
Những người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò. Có người chỉ trỏ, có người hỏi han. Nhưng lúc đó, tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi đang sống một khoảnh khắc thanh xuân đích thực - một cuộc phiêu lưu không cần chân để đi, chỉ cần trái tim để muốn.

Tác giả tìm lại được khát vọng sống, xóa tan định kiến “Người khuyết tật thì chỉ nên ở nhà, yên phận”.
Biển hôm ấy không chỉ là nơi tôi tìm lại ký ức. Đó còn là nơi tôi học lại cách vượt qua giới hạn. Nhiều người thường nói: “Người khuyết tật thì chỉ nên ở nhà, yên phận”. Nhưng tôi thì nghĩ: “Ai cũng có quyền được ngửi mùi gió, được nghe tiếng sóng, và được thấy mình còn sống. Và đó cũng là khát vọng sống đẹp mà tôi muốn gửi gắm cho cuộc đời.
Bạn đã bao giờ đi đến nơi tưởng rằng mình không thể? Bạn có dám tin rằng, dù cơ thể bạn nằm một chỗ, bạn vẫn có thể… phiêu lưu?
Tôi đã tin. Và tôi đã ra biển - không phải bằng đôi chân, mà bằng khát vọng chưa từng nguôi trong tim mình.
Biển hôm ấy không chỉ cho tôi tắm trong nước mặn, mà còn tắm trong niềm tin rằng: mọi giới hạn chỉ là tạm thời, còn khát vọng thì vĩnh viễn.
Tôi ra biển không phải để du lịch, mà để nhắc mình rằng: “Tự do không nằm ở đôi chân, mà ở cách ta chọn sống”.
Giữa tiếng sóng rì rào, tôi mỉm cười. Biển xanh trước mặt, trời cao trên đầu, và trong tim tôi - là một bầu trời tự do không bờ bến.
Tạp chí điện tử Giáo dục Việt Nam phát động cuộc thi viết "Sống Đẹp - Sống Xanh" lần thứ hai với chủ đề "Khát Vọng Xanh". Cơ cấu giải thưởng của cuộc thi gồm:
- 1 giải Nhất: 1 suất học bổng trị giá 10 triệu đồng tiền mặt.
- 2 giải Nhì: mỗi giải 1 suất học bổng trị giá 5 triệu đồng tiền mặt.
- 2 giải Ba: mỗi giải 1 suất học bổng trị giá 3 triệu đồng tiền mặt.
- 20 giải Khuyến khích: mỗi giải 1 suất học bổng trị giá 1 triệu đồng tiền mặt.
Đối tượng tham gia cuộc thi viết là công dân, ưu tiên học sinh Việt Nam có tác phẩm phù hợp với nội dung cuộc thi.
Nội dung bài viết hướng tới lan tỏa, chia sẻ những câu chuyện, góc nhìn, tích cực nhằm xây dựng thế hệ trẻ Việt Nam văn minh, đủ tố chất là công dân toàn cầu, giữ gìn bản sắc Việt Nam; Chia sẻ những câu chuyện, những tấm gương trong việc bảo vệ môi trường xanh và phát triển bền vững của trái đất; Đưa các ý kiến, giải pháp, góp ý trong việc giáo dục – đào tạo thế hệ trẻ Việt Nam về Sống đẹp - Sống xanh, đón chào kỷ nguyên vươn mình của dân tộc.
Thời gian nhận bài: đến hết ngày 31/05/2026.
Bài viết gửi về hòm thư điện tử: toasoan@giaoduc.net.vn hoặc songdep@giaoduc.net.vn.











