Chuyển đến biệt thự liền kề, tôi phát hiện chồng dan díu với mẹ đơn thân hàng xóm
Chúng tôi kết hôn từ lúc còn rất nghèo, sống trong căn phòng trọ nhỏ, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Nhưng giờ đây, khi có tất cả, chúng tôi lại đứng trước nguy cơ tan vỡ vì chồng dan díu với mẹ đơn thân trong khu biệt thự liền kề.
Gia đình tôi trong mắt mọi người, là một hình mẫu lý tưởng. Tôi và chồng yêu nhau từ thời sinh viên, cùng trải qua những năm tháng chật vật nhất của tuổi trẻ. Khi mới cưới, dù sống trong căn phòng trọ nhỏ, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Tôi tin rằng, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, nghèo khó nào rồi cũng qua.
Rồi sau nhiều năm chăm chỉ làm lụng, cuộc sống của chúng tôi dần ổn định. Chúng tôi có nhà, có xe, có đủ đầy vật chất mà ngày trẻ từng mơ ước. Hai đứa con ra đời, một trai một gái, ngoan ngoãn. Bạn bè nhìn vào thường nói tôi may mắn, có chồng giỏi, gia đình yên ấm. Tôi cảm thấy tự hào và chỉ mong cuộc sống của mình mãi như vậy.

Cho đến một ngày, tôi phát hiện sự thật, họ đã đi lại với nhau gần một năm (ảnh minh họa: AI)
Quyết định chuyển đến khu biệt thự liền kề đánh dấu một cột mốc mới của chúng tôi. Tôi xem đó là thành quả của cả chặng đường dài cố gắng. Ngôi nhà rộng rãi, hàng xóm văn minh, môi trường tốt cho con cái. Tôi không ngờ, cũng chính nơi ấy, bi kịch của gia đình tôi bắt đầu.
Nhà bên cạnh là một người phụ nữ đơn thân, xinh đẹp, trẻ trung và độc lập. Cô ấy sống cùng con nhỏ, thường xuyên cần người hỗ trợ những việc lặt vặt. Chồng tôi với tính nhiệt tình, hay giúp đỡ thường xuyên hỗ trợ khi hàng xóm cần giúp đỡ. Ban đầu, tôi không để tâm vì tin chồng mình đủ chín chắn để biết giới hạn.
Rồi những lần chồng giúp đỡ hàng xóm và về muộn nhiều hơn. Tôi vẫn tin chồng nhưng niềm tin tuyệt đối ấy khiến tôi không nhận ra những dấu hiệu bất thường đang ngày một rõ ràng.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện sự thật, họ đã đi lại với nhau gần một năm. Một năm đủ dài để những lời hỏi han trở thành thói quen, đủ lâu để sự cảm thông biến thành lệ thuộc và chồng tôi không còn giấu được nữa.
Khi tôi đối diện và hỏi thẳng, anh không chối. Không biện minh, không quanh co, anh thú nhận không thể thiếu cô ấy. Câu nói của anh khiến tôi đau hơn sự phản bội. Bởi nó cho tôi hiểu, mình không chỉ bị lừa dối, mà đã bị đặt ra ngoài cuộc sống của người mình tin yêu nhất.
Tôi tự hỏi mình đã sai ở đâu?. Chúng tôi đã cùng đi qua những năm tháng khó khăn nhất, đã tin rằng tình nghĩa đủ lớn để vượt qua mọi cám dỗ. Nhưng không phải như vậy, khi vật chất đủ đầy, thứ mong manh nhất lại chính là niềm tin.
Giờ đây, căn biệt thự từng là tổ ấm hạnh phúc của chúng tôi trở nên ngột ngạt. Tôi vẫn là vợ, vẫn là mẹ của các con, nhưng không còn là người duy nhất trong trái tim chồng. Tôi đang đứng trước lựa chọn khó khăn nhất đời mình, quyết định buông tay hay cố gắng giữ lại bố cho con khi niềm tin bị vỡ vụn?











