Lý do bộ phim Việt bị chê thảm họa, doanh thu lẹt đẹt

Lấy cảm hứng từ trò chơi dân gian quen thuộc, 'Năm mười' có tiền đề thú vị, song cách triển khai kịch bản còn chắp vá, chưa chạm được khán giả.

Phim mở đầu bằng chuyến đi nghỉ dưỡng của một nhóm bạn thân thời niên thiếu, nay đã trưởng thành và mỗi người mang trong lòng những tâm sự riêng. Họ trở lại căn biệt thự cổ ở Đà Lạt, nơi từng chứng kiến nhiều kỷ niệm gắn liền với trò chơi trốn tìm mang tên “năm mười” thuở bé.

Tuy nhiên, kỳ nghỉ nhanh chóng biến thành chuỗi sự kiện kỳ lạ, khi một thế lực siêu nhiên bắt đầu ám ảnh từng người, kéo họ trở lại những ký ức khủng khiếp từng bị chôn giấu. Càng đi sâu vào những bí mật cũ, mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm càng căng thẳng. Những lỗi lầm cũ dần được phơi bày, và trò chơi tưởng như ngây thơ năm nào lại chính là mắt xích nối liền với một bi kịch trong quá khứ.

Năm mười là phim kinh dị độc lập của đạo diễn Tấn Hoàng Thông, Trần Phong đóng chính.

Năm mười là phim kinh dị độc lập của đạo diễn Tấn Hoàng Thông, Trần Phong đóng chính.

Bối cảnh u uẩn

Một trong những yếu tố nổi bật và dễ ghi dấu nhất của Năm mười chính là phần bối cảnh. Được quay tại Đà Lạt, nơi vốn dĩ đã mang màu sắc u tịch và bảng lảng sương mù, bộ phim tận dụng triệt để các không gian đặc trưng như rừng thông, căn biệt thự cũ, các con đường đất vắng để tạo dựng nên thế giới điện ảnh đậm chất huyền bí. Căn biệt thự nơi nhóm bạn trú ngụ được thiết kế tối giản nhưng hiệu quả.

Những bức tường loang lổ, hành lang hẹp, cầu thang gỗ kêu cọt kẹt đều góp phần tạo nên cảm giác bất an thường trực. Đồng thời, phần ánh sáng trong phim cũng được xử lý tương đối chỉn chu, đặc biệt là ở các cảnh về đêm, khi sự hiện diện của bóng tối trở thành một nhân vật riêng góp phần đẩy nhịp phim lên cao.

Bối cảnh, hình ảnh là thế mạnh của phim.

Bối cảnh, hình ảnh là thế mạnh của phim.

Tuy nhiên, xét về tổng thể, việc tái hiện không gian chỉ mới đạt đến mức hiệu quả về mặt hình ảnh, chưa đủ sức đẩy cảm xúc của người xem tới vùng ám ảnh hoặc hoang mang đặc trưng của thể loại kinh dị tâm lý. Những yếu tố như âm thanh, chuyển động máy, hay sự gián đoạn nhịp phim ở đoạn giữa khiến hiệu ứng thị giác dù đẹp vẫn chưa đồng bộ với cảm xúc nội dung.

Kịch bản thiếu chiều sâu

Một điểm dễ nhận thấy là kịch bản của Năm Mười sở hữu ý tưởng khởi đầu giàu tiềm năng: Nhóm bạn gặp lại sau nhiều năm, một trò chơi thời thơ ấu mang theo bi kịch, lời nguyền hay một bóng ma trong tâm trí từng người... Đây là công thức kinh điển đã thành công ở nhiều phim nước ngoài, từ It của Stephen King cho đến A tale of two sisters của điện ảnh Hàn Quốc.

Bên cạnh đó, yếu tố văn hóa xuất hiện nhẹ nhàng nhưng có chủ ý. Trò chơi “năm mười” không chỉ đơn thuần là một khung xương cho cốt truyện, mà còn là cách để ê-kíp lồng ghép ký ức tuổi thơ và gợi mở mối liên kết giữa các nhân vật.

Đây là hướng đi đáng khích lệ của điện ảnh Việt hiện nay, khi chất liệu dân gian được đưa vào phim không còn dừng ở mức minh họa mà đóng vai trò định hình cảm xúc. Tuy nhiên, khi triển khai cụ thể, phim dường như chưa đào sâu các yếu tố tâm lý để làm nền cho những cú twist hoặc diễn biến gây sốc. Các nút thắt trong phim được đặt ra khá rõ, những phần tháo gỡ lại diễn ra nhanh, thiếu lớp lang và khiến cao trào không đạt tới độ cần thiết.

Càng về sau, phim lộ nhiều tình tiết phi logic.

Càng về sau, phim lộ nhiều tình tiết phi logic.

Một điểm đáng tiếc là yếu tố kinh dị trong phim vẫn còn quá hiền. Nếu khán giả kỳ vọng những cảnh jumpscare táo bạo hay hình ảnh ghê rợn, Năm mười có thể chưa đáp ứng được. Phim thiên về tạo không khí ghê rợn hơn là trực tiếp hù dọa, nhưng khi tâm lý nhân vật chưa đủ dày thì hiệu quả sợ hãi cũng giảm đi đáng kể.

Công bằng mà nói một vài tình tiết siêu nhiên trong phim có tiềm năng, nhưng chưa được lý giải rốt ráo hoặc chưa đủ sức nặng để tạo nên nỗi sợ kéo dài sau khi rời khỏi rạp. Có cảm giác như bộ phim sợ kéo dài nên cố gắng dồn toàn bộ xung đột vào nửa sau, dẫn đến sự hụt hẫng trong việc xây dựng căng thẳng.

Nhìn chung, Năm mười thể hiện một nỗ lực làm phim đáng ghi nhận, song nỗ lực không là chưa đủ.

Nhìn chung, Năm mười thể hiện một nỗ lực làm phim đáng ghi nhận, song nỗ lực không là chưa đủ.

Tuyến nhân vật cũng là điểm khiến phim chưa đạt được hiệu quả cảm xúc. 6 người bạn, mỗi người đều mang một vết thương riêng, nhưng quá trình khắc họa nội tâm của họ lại thiếu thời lượng và chiều sâu. Có những mâu thuẫn cá nhân được gợi mở từ đầu phim, như chuyện yêu đương cũ, sự ghen tỵ, nỗi day dứt, nhưng sau đó lại bị bỏ lửng hoặc giải quyết vội vàng. Chính điều này khiến hành vi của nhân vật đôi lúc thiếu logic, người xem khó đồng cảm.

Nam chính do Trần Phong đảm nhiệm thể hiện tương đối ổn định về mặt biểu cảm, nhưng chưa thực sự tạo được điểm nhấn rõ ràng cho nhân vật. Một số phân đoạn cao trào tâm lý bị xử lý nhanh, làm giảm hiệu quả của tình huống.

Các diễn viên còn lại như Huỳnh Tú Uyên, Vương Thanh Tùng... diễn xuất đơ cứng, không để lại ấn tượng rõ rệt. Việc chọn một trò chơi tuổi thơ làm chất liệu chính và xây dựng câu chuyện theo hướng hồi tưởng - trừng phạt - giải thoát cho thấy sự tham vọng của đạo diễn về mặt nội dung lẫn thông điệp.

Phim lép vế

Thời điểm ra rạp, Năm mười không đẩy mạnh mảng truyền thông, không có buổi ra mắt sớm. Điều này cũng ảnh hưởng nhiều đến độ phủ của tác phẩm. Hiện tại, phim thu về 2 tỷ đồng, sau 2 tuần công chiếu. Theo Box Office Vietnam, Năm mười tụt hạng 17, bị "lép vế" khi so sánh với các phim ngoại, cũng như phim Việt như Thám tử Kiên: Kỳ án không đầu, Dưới đáy hồ...

Trên nền tảng mạng xã hội, phim nhận nhiều lời chê, chủ yếu là do mảng kịch bản kém hấp dẫn, cách kể chuyện thiếu chuyên nghiệp. Mang ý tưởng mới lạ, song những gì phim thể hiện trên màn ảnh chưa thuyết phục được người xem. Ngoài ra, việc dàn diễn viên chủ yếu là gương mặt mới cũng là điểm bất lợi, khiến phim không có sự hậu thuẫn từ cộng đồng fan.

Phúc Nguyễn

Nguồn Tiền Phong: https://tienphong.vn/ly-do-bo-phim-viet-bi-che-tham-hoa-doanh-thu-let-det-post1748814.tpo