Ngày anh cưới vợ mới, tôi đến dự và nói một câu để kết thúc tất cả

Từng là đôi trẻ cùng chia nhau hộp cơm sinh viên, từng thề hứa bên nhau trọn đời… Vậy mà, khi đã có nhà, có xe, anh lại chọn một người khác.

Chúng tôi quen nhau từ thời đại học. Tôi là cô sinh viên nghèo năm hai, còn anh là sinh viên năm cuối, vừa học vừa làm gia sư để tự lo tiền trọ. Tình yêu khi ấy giản dị, chỉ là hộp cơm chia đôi, lời hứa “sau này anh sẽ cho em một đám cưới thật đẹp” khiến tôi tin tưởng và chờ đợi.

Ra trường ba năm, chúng tôi cưới nhau, không phải trong một bữa tiệc hoành tráng, mà là một buổi lễ ấm cúng trong căn phòng trọ chật hẹp. Khi con ra đời, tôi ở nhà chăm con, còn anh lao vào công việc với quyết tâm lo cho tương lai.

Rồi cuộc sống dần mỏi mệt. Những đêm anh về muộn, lặng lẽ lướt điện thoại, những lần anh quên ngày cưới, quên sinh nhật vợ, tôi đều nhịn. Tôi hiểu đàn ông có áp lực riêng, nên cố gắng nhẫn nhịn để giữ gia đình.

Cho đến một ngày, tôi phát hiện tin nhắn lạ trong điện thoại anh. Tình yêu không còn nguyên vẹn, nhưng tôi vẫn im lặng, cố níu giữ. Chúng tôi sống tiếp với nhau thêm vài năm nữa. Anh dần thành đạt, có nhà, có xe.

Tưởng đâu bấy nhiêu là đủ để giữ chồng, thì anh thú nhận đã có người khác và muốn ly hôn. Chưa đầy nửa tháng sau, anh đã vội vã dọn ra ngoài, như thể nếu không ly hôn nhanh thì sẽ “lỡ” mất ai đó. Tôi đồng ý ký đơn, để anh đi tìm “hạnh phúc mới”, dù lòng đau như cắt.

Sáu tháng sau ly hôn, tôi nhận được thiệp cưới từ anh. Tôi không hiểu, tại sao anh lại mời tôi? Muốn tôi đến để chứng kiến anh hạnh phúc bên người khác? Nhưng sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định đi, không để oán giận, không để khóc lóc, chỉ để khép lại.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Bữa tiệc cưới diễn ra tại nhà hàng sang trọng, nơi tôi từng mơ được mặc váy trắng khoác tay anh bước vào. Tôi ngồi ở bàn góc phòng. Vài người quen cũ ngạc nhiên, có người khen tôi khác xưa, có người tránh ánh mắt. Tôi chỉ mỉm cười.

Khi tiệc sắp tàn, anh bước đến chỗ tôi. Vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt từng khiến tôi tan chảy, nhưng hôm nay, với tôi, đó chỉ là người đàn ông từng buông bỏ gia đình vì sự ích kỷ.

Anh hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Tôi cười nhẹ, nhìn thẳng vào anh: “Em ổn. Ổn hơn ngày còn ở bên anh. Chúc anh và vợ mới hạnh phúc. Đừng để cô ấy trở thành người như em ngày xưa. Hãy để đây là cuộc hôn nhân cuối cùng của anh.”

Anh chết lặng, mắt chớp liên tục. Tôi đứng dậy, rời đi nhẹ nhàng, không một giọt nước mắt.

Sáu tháng qua, tôi từng trách bản thân, từng mong anh quay về. Nhưng hôm nay, tôi hiểu: có những cuộc hôn nhân tan vỡ không phải vì duyên số, mà vì một người chưa từng muốn gìn giữ. Nỗi đau lớn nhất, không phải khi anh rời đi, mà là lúc tôi nhận ra mình đã yêu một người không xứng đáng.

Hạ Vy (t/h)

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/ngay-anh-cuoi-vo-moi-toi-den-du-va-noi-mot-cau-de-ket-thuc-tat-ca-20112.html