Nghe hàng xóm buột miệng 1 câu, bà nội lặng lẽ đem cháu đi xét nghiệm ADN – Kết quả khiến cả nhà sững sờ

Tôi không ngờ rằng, có một ngày, chỉ từ một câu nói vu vơ của hàng xóm lại khiến tôi đưa ra một quyết định thay đổi cả gia đình.

Tôi là một người bà nội đã ngoài 60 tuổi, sống cả đời vì con, vì cháu. Từ ngày về hưu, cuộc sống của tôi trôi qua khá bình lặng, niềm vui lớn nhất chính là được chăm sóc cậu cháu đích tôn – con trai của con trai tôi. Cháu rất ngoan, kháu khỉnh, ai nhìn cũng khen. Cũng vì thương cháu nên ngày nào tôi cũng đưa cháu đi dạo quanh khu gần nhà cho cháu chơi đùa, hóng mát. Tôi không ngờ rằng, có một ngày, chỉ từ một câu nói vu vơ của hàng xóm lại khiến tôi đưa ra một quyết định thay đổi cả gia đình.

Hôm ấy, như thường lệ, tôi dẫn cháu ra công viên gần nhà. Đang ngồi trông cháu chơi cầu trượt, một bà hàng xóm mới chuyển đến gần đó lại gần bắt chuyện. Vừa nhìn cháu tôi, bà ấy tặc lưỡi rồi buông một câu: “Cháu bà à? Trông chẳng giống gì ông nội nó cả nhỉ. Mắt một mí, da ngăm thế kia, giống người ở đâu xa lắm.” Nghe đến đây, tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện. Nhưng lạ là, câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt mấy ngày liền, khiến tôi trằn trọc không yên.

Tôi bắt đầu để ý hơn đến nét mặt của cháu. Quả thật, cháu không giống con trai tôi lắm. Càng nghĩ tôi càng bất an. Tôi nhớ lại lúc con dâu tôi mang bầu, có vài lần tôi thấy nó nhắn tin cười vu vơ, giấu giếm điện thoại. Nhưng vì tin tưởng và không muốn mâu thuẫn, tôi cũng không tra hỏi gì nhiều. Bây giờ nghĩ lại, tôi bỗng thấy lo lắng vô cùng.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Một tuần sau, tôi quyết định mang cháu đi xét nghiệm ADN mà không nói cho ai trong nhà biết. Tôi biết, hành động này có thể khiến cả gia đình sóng gió nếu sự thật không như tôi mong muốn, nhưng tôi cần có câu trả lời rõ ràng. Tôi làm xét nghiệm bí mật, dùng mẫu tóc của cháu và mẫu móng tay của con trai tôi. Chờ đợi kết quả là những ngày dài nhất cuộc đời tôi. Tôi cầu mong chỉ là mình nghĩ quá, cầu mong rằng kết quả sẽ chứng minh cháu đúng là máu mủ nhà tôi.

Nhưng rồi, tờ giấy kết quả được trả về khiến tôi chết lặng: kết quả xác nhận không có quan hệ huyết thống. Tôi đọc đi đọc lại không tin vào mắt mình. Tim tôi đập thình thịch, tay run rẩy. Tôi vừa giận, vừa đau. Giận con dâu, đau cho con trai tôi và thương cháu – đứa bé vô tội không biết mình đang bị cuốn vào bi kịch người lớn.

Tôi giấu kín kết quả, nhưng sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định nói chuyện với con trai mình. Ban đầu nó không tin, nhưng khi tôi đưa kết quả ra, con tôi chỉ ngồi sững người. Nó lặng đi rất lâu rồi mới thốt lên: “Mẹ, con không biết gì cả. Con cứ tưởng đó là con của con.” Tôi nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng của con mà ứa nước mắt.

Chúng tôi quyết định đối diện với con dâu. Cô ấy ban đầu còn chối quanh co, nhưng rồi trước bằng chứng rõ ràng, cô ấy òa khóc thừa nhận. Hóa ra thời gian đầu cưới nhau, cô vẫn còn qua lại với người yêu cũ. Đứa bé ra đời, cô không dám chắc là con của ai, nhưng vì muốn giữ gia đình, cô im lặng.

Chúng tôi sau đó ngồi lại, bàn bạc rất lâu. Con trai tôi vì quá tổn thương nên lựa chọn ly hôn. Riêng tôi, dù giận con dâu đến đâu, tôi vẫn thương cháu như ngày đầu. Dù sao, cháu cũng đã sống với gia đình tôi từ bé, và vẫn gọi tôi là “bà nội” đầy yêu thương. Máu mủ hay không, tình cảm tôi dành cho cháu vẫn nguyên vẹn.

Tôi không viết ra câu chuyện này để chỉ trích hay trách móc ai. Tôi chỉ muốn chia sẻ với những ai đang sống trong nghi ngờ, rằng đôi khi, một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt cũng có thể làm thay đổi cả số phận một gia đình. Và rằng, trong bất kỳ tình huống nào, trẻ con là người không có lỗi.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/nghe-hang-xom-buot-mieng-1-cau-ba-noi-lang-le-dem-chau-di-xet-nghiem-adn-ket-qua-khien-ca-nha-sung-so-20865.html