Tôi né khi sếp che áo vest, nhưng lòng lại rung lên vì một cảm giác đã lâu không có từ chồng

Sếp tôi là người đàn ông lịch lãm, luôn dành cho tôi sự quan tâm và những lời khen khiến tôi thấy mình 'có giá trị'. Trong khi đó, chồng tôi ngày càng lạnh nhạt, lại luôn nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi. Tôi không ngoại tình, nhưng cũng không còn là người phụ nữ của những năm trước…

Tôi năm nay 33 tuổi, làm kế toán cho một công ty thiết bị y tế. Mỗi ngày với tôi cứ như một vòng lặp nhàm chán: sáng đưa con đi học, chiều về nấu nướng, dọn dẹp, rồi lại tiếp tục cặm cụi với những bảng Excel dở dang.

Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình. Nhưng oái oăm thay, anh lại là người ghen tuông hơn cả phụ nữ. Từ khi tôi bắt đầu làm ở công ty này, anh càng trở nên cau có, nhất là mỗi khi nghe tôi nhắc đến sếp – anh Quang.

Anh Quang là giám đốc phòng ban tôi, đã có gia đình nhưng vẫn giữ được vẻ phong trần, chững chạc. Anh nói chuyện với tôi khá nhiều, ban đầu chỉ xoay quanh công việc, nhưng rồi không hiểu từ khi nào, tôi thường xuyên được ngồi cạnh anh trong các buổi họp, những chuyến công tác hay tiệc tùng của công ty.

Tôi nhớ lần đi công tác tỉnh, cả đoàn cùng ăn tối. Anh Quang kéo ghế ngồi cạnh tôi, chủ động rót rượu, kể chuyện cười. Tôi cười theo phép lịch sự, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên tôi lâu hơn bình thường. Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác lạ.

Một lần, sau khi tôi tắm xong bước ra, thấy chồng đang cầm điện thoại tôi, trên đó là tin nhắn của sếp: "Em soát lại giúp anh file công nợ, sáng mai họp nhé." Anh nhìn tôi như thể tôi vừa phạm tội, hỏi gay gắt: “Sao sếp em nhắn công việc vào nửa đêm thế này? Không có giờ giấc gì à?”

Thực ra lúc đó mới hơn 9 giờ tối. Nhưng với anh, đàn ông nhắn tin cho phụ nữ vào buổi tối chắc chắn là “có ý gì đó”. Tôi nghẹn lời, bởi tôi biết mình không làm gì sai, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng tôi có chút xao động mỗi khi nhận được sự quan tâm từ anh Quang – điều mà đã lâu rồi tôi không cảm nhận được ở chồng mình.

Chuyến du lịch kick off cho dự án lớn là lần tôi bối rối hơn cả. Anh Quang ngồi cạnh tôi trên xe, khi xuống, anh còn lấy áo vest che nắng cho tôi. Tôi ngượng ngùng né tránh, nhưng anh nghiêng đầu nói nhỏ: “Em đừng ngại. Anh chỉ muốn em thấy mình có giá trị. Nhân viên giỏi thì sếp phải biết giữ, biết chăm sóc.”

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Câu nói đó khiến tôi giật mình. Tôi thật sự được coi trọng ư? Hay chỉ là một cách tinh vi để xóa nhòa ranh giới giữa quan tâm và mưu toan?

Tôi thấy mình mâu thuẫn. Ở nhà, tôi sống cạnh một người chồng luôn nghi ngờ và kiểm soát. Ở công ty, tôi được nhìn bằng ánh mắt khác vừa tôn trọng, vừa khiến tôi dè chừng. Tôi không ngoại tình, nhưng tôi cũng không còn là tôi như xưa. Tôi bắt đầu soi gương nhiều hơn, quan tâm đến lời nói của mình hơn, và đôi lúc, lặng lẽ chờ một tin nhắn từ anh Quang.

Tôi đang đứng giữa hai người đàn ông: một người khiến tôi luôn phải giải thích, một người khiến tôi luôn phải dè chừng. Nhưng rõ ràng, chính tôi cũng đã thay đổi.

Tôi không muốn đánh mất hôn nhân, cũng không muốn lún sâu vào vùng xám giữa cảm xúc và đạo đức. Nhưng hiện tại, tôi không biết phải đi lối nào để tìm lại bản thân.

Tôi nên làm gì đây?

Lê Vân (t/h)

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/toi-ne-khi-sep-che-ao-vest-nhung-long-lai-rung-len-vi-mot-cam-giac-da-lau-khong-co-tu-chong-20484.html