Tưởng rằng sinh con sẽ giữ được hôn nhân, tôi nào ngờ đánh đổi tất cả chỉ để nhận lại sự phản bội ê chề từ chồng
Tôi 28 tuổi, hiện đang mang thai con gái đầu lòng ở tháng thứ 7. Trước khi bước vào hôn nhân, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn, vì có được tình yêu đẹp kéo dài 5 năm, có một người chồng dịu dàng, trách nhiệm. Tôi đã tin rằng, chỉ cần lấy anh, cuộc đời tôi sẽ an yên. Nhưng cuộc sống lại có cách phũ phàng để dạy tôi bài học đắt giá.
Ngày cưới, tôi đang là trưởng phòng dự án tại một công ty truyền thông. Lương cao, cơ hội thăng tiến rộng mở. Nhưng trong một lần khám sức khỏe, bác sĩ nói khả năng sinh sản của tôi không tốt, nếu muốn có con cần nghỉ ngơi, điều trị tích cực. Anh đã ôm tôi và bảo:
- “Em cứ nghỉ đi, còn lại để anh lo. Chúng ta cần một đứa bé hơn bất cứ điều gì.”
Tin lời anh, tôi nộp đơn xin thôi việc. Từ một phụ nữ bận rộn, tôi chuyển sang cuộc sống xoay quanh thuốc men, lịch khám, châm cứu, chế độ ăn uống. Sau một năm kiên trì, cuối cùng phép màu cũng đến: tôi mang thai. Ngày cầm tờ siêu âm thai 6 tuần, cả hai chúng tôi đã khóc vì hạnh phúc. Tôi tin mọi hy sinh đều xứng đáng.

Tưởng rằng sinh con sẽ giữ được hôn nhân, tôi nào ngờ đánh đổi tất cả chỉ để nhận lại sự phản bội ê chề từ chồng. (Ảnh minh họa)
Ba tháng đầu, tôi nghén nặng, sút liền 5kg. Anh ban đầu chăm sóc rất chu đáo, tự tay nấu cháo, năn nỉ tôi ăn từng thìa. Có lúc nhìn anh, tôi nghĩ: "Đây chính là bến đỗ bình yên."
Nhưng từ tháng thứ 5, anh thường xuyên về muộn. Lý do anh đưa ra là dự án mới, công việc căng thẳng. Tôi tin, cho đến một đêm tình cờ tỉnh giấc, không thấy anh bên cạnh. Xuống phòng khách, tôi bắt gặp anh ngồi cúi đầu nhắn tin, gương mặt vừa căng thẳng vừa ánh lên một nụ cười lạ. Anh giật mình giấu điện thoại khi thấy tôi, rồi viện cớ “đồng nghiệp hỏi công việc gấp”. Tôi không nói gì, nhưng trong lòng dấy lên linh cảm bất an.
Vài tuần sau, khi dọn tủ quần áo để lấy chỗ cất đồ sơ sinh, tôi tìm thấy tờ hóa đơn khách sạn hạng sang, đặt phòng đôi đúng ngày anh bảo đi công tác. Tim tôi nhói buốt. Khi hỏi, anh lúng túng trả lời: “Anh… tiếp khách, có đối tác nữ đi cùng.”
Tôi im lặng. Nhưng nỗi nghi ngờ lớn đến mức tôi thuê người quen theo dõi. Chỉ ba ngày sau, sự thật phơi bày: anh tay trong tay với một cô gái trẻ bước vào khách sạn.
Đêm đó, tôi đưa những bức ảnh cho anh. Anh quỳ xuống, nói do “yếu lòng”, rằng tôi mải lo bầu bí nên ít quan tâm đến anh. Tôi bật cười trong nước mắt. Tôi đã từ bỏ sự nghiệp, sức khỏe, thanh xuân để mang đến cho anh một đứa con, vậy mà anh lại coi đó là lý do phản bội.

Tưởng rằng sinh con sẽ giữ được hôn nhân, tôi nào ngờ đánh đổi tất cả chỉ để nhận lại sự phản bội ê chề từ chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi không lập tức ly hôn. Tôi cần giữ tinh thần ổn định cho con. Tôi nhìn thẳng vào anh:
- “Anh muốn đi đâu thì đi. Nhưng nhớ rằng, con sẽ mang họ anh, còn tôi thì không cần người chồng như anh nữa.”
Từ đó, chúng tôi như hai người xa lạ trong cùng mái nhà. Anh vẫn gửi tiền, vẫn đôi lúc hỏi han, nhưng tất cả trở nên lạnh nhạt.
Điều duy nhất giữ tôi không gục ngã là con gái trong bụng. Mỗi cú đạp của con như lời nhắc rằng tôi còn lý do để mạnh mẽ. Tôi tham gia lớp yoga cho mẹ bầu, đọc sách, nghe nhạc, tập trung ăn uống khoa học. Bác sĩ khen cả mẹ và bé đều khỏe mạnh.
Tôi nhận ra, phụ nữ mang thai có thể yếu đuối nhất, nhưng cũng kiên cường nhất. Tôi từng nghĩ mất chồng là mất tất cả, nhưng giờ tôi hiểu, mất một kẻ phản bội không phải mất mát, mà là giải thoát.
Tôi biết, khi con ra đời, tôi sẽ ký đơn ly hôn. Tôi không thể dạy con về sự trung thực, về tình yêu, nếu ngay trong mái ấm này, bố nó đã phản bội mẹ. Dù con tôi không có đủ cha lẫn mẹ cùng một mái nhà, tôi tin mình có thể bù đắp bằng tình yêu vô điều kiện.
Có lẽ, một ngày nào đó, khi con lớn, tôi sẽ kể rằng: “Ngày con còn trong bụng, mẹ đã vượt qua tất cả đau khổ, để giữ con được bình yên chào đời.” Và đó sẽ là niềm tự hào lớn nhất cuộc đời tôi.