Tản văn của Kim Sơn, với lối viết lâng lâng nhẹ nhàng đưa chúng ta trở về với tuổi học trò đáng yêu, đáng nhớ, với mùa hạ, mùa thi và khung trời bình yên luôn hứa hẹn, đợi chờ chúng ta quay về.
Với tản văn 'Vẳng tiếng rao đêm', tác giả Thanh Trúc đã bộc lộ sự cảm thương cùng niềm trân trọng của mình đối với những người lao động bình dị. Bằng ngôn ngữ trong sáng, giọng văn nhẹ nhàng, tác phẩm đã khơi gợi nhiều cảm xúc trong lòng độc giả.
Có những thứ sẽ ở lại mãi với lòng người, bởi nó gắn với quê hương, nơi chôn rau cắt rốn, bởi nó có khả năng lay động nỗi niềm, gắn kết con người với quá khứ, với gia đình, thôn xóm nơi họ sinh ra và lớn lên.
Tản văn của Nguyễn Thắm truyền tải thông điệp về sự hết mình dâng hiến, trân trọng hiện tại và trân trọng từng phút giây của đời sống. Bằng lối viết giản dị, chân tình, 'Dưới tán cây lộc vừng' đã nhắc nhở chúng ta điều hết sức giản đơn mà sâu sắc ấy.
Tản văn luôn là nơi lưu giữ ký ức cho người viết. Và có lẽ với Kim Loan, nó đã giúp chị vẽ lại thế giới lóng lánh và bình yên của thời quá vãng. Bằng giọng văn chân tình giản dị, tác phẩm của chị giống như một lời ru thầm thì đưa chúng ta về một nơi chốn thật bình yên.
Với lối viết nhẹ nhàng tình cảm, ngôn ngữ giản dị, tản văn 'Còn ai nhớ dáng chua me' đã mở ra cho người đọc cả một thế giới trong trẻo đẹp đẽ, cái thế giới mà ai cũng có thể có trong ký ức, cái thế giới mà chúng ta đều muốn quay về.
Tác phẩm có lối viết khá chỉn chu, ngôn từ trong sáng nhẹ nhàng, giọng văn mượt mà nhiều cảm xúc. Tất cả đã đánh thức nỗi xúc động, niềm nhớ quê, khao khát được trở về một nơi bình yên có thể vỗ về tâm hồn trong lòng người đọc.
Viết từ chính những trải nghiệm, nỗi nhớ và day dứt trong lòng mình, tác phẩm của Hồ Loan chạm đến các cung bậc cảm xúc trong lòng độc giả: vừa nhớ vừa thương, vừa thấy nao lòng khi nghĩ tới những cánh đồng và người nông dân ở các vùng quê nghèo khó, gian khổ.
'Thương mùa giáp hạt' đưa chúng ta trở về với một vùng quê thanh bình, nghèo khó, ở đó đầy ắp những kỉ niệm thân thương của tác giả Lê Thị Xuân mà có cảm giác như chị luôn khao khát được sống lại, được ấp iu trong tim mình.
Tản văn 'Hồn quê' được viết bằng một thứ ngôn ngữ bình dị, chân phương mà tự nhiên, giàu cảm xúc. Tác giả cho chúng ta thấy rằng mỗi một chuyến trở về quê hương là một chuyến quay lại cội nguồn, tìm về hồn quê, hay cũng là tìm về với chính tâm hồn mình.
Tháng ba, là một trong 12 tháng của năm, nhưng bao chứa trong nó mọi sắc thái. Và có lẽ điều mà tác giả Ngô Đức Kiên muốn nói, đó là có những quãng thời gian của lòng người, nó chẳng thuộc về một mùa nào cả, cứ âm ỉ nhen nhóm như lửa đốt, cứ ủ ê tha thiết xuyến xao...
Hoàng Ngọc Thanh từng tâm sự văn chương là nơi chị gửi gắm mọi nỗi niềm, là nơi chốn bình yên để xoa dịu những mệt mỏi, bộn bề cuộc sống. Trong tác phẩm này, chị đã ký gửi tình yêu và nỗi xúc động của mình trước thiên nhiên tươi đẹp như một cách tìm đến sự vỗ về, an ủi.
Nhắc đến Tết, không thể không nhớ đến hoa đào, hoa mai, pháo hoa và những món ăn quen thuộc như bánh chưng hay mứt Tết. Giờ đây khi đời sống đã phát triển hơn rất nhiều, nhưng nhắc đến mứt Tết, nhiều người vẫn không thể quên được gói mứt thời xưa với vị đường ngọt đậm.
Trong tản văn này, tác giả đã dùng thứ ngôn từ giàu hình ảnh và cảm xúc, giọng điệu trữ tình bay bổng say mê để diễn tả cảm giác lâng lâng xao xuyến, xúc động rưng rưng của mình khi nhìn thấy triền đồi xanh ngát thân thuộc.
Mùa xuân trong thơ một số nhà thơ Nghệ An không chỉ là mùa khởi đầu của một năm mới, mà còn là mùa của sự hồi sinh, của những giá trị lịch sử, dân tộc, và của những chiêm nghiệm, triết lý sâu sắc về cuộc sống, con người.
Đêm nay, mời các bạn lắng nghe chùm thơ Xuân đặc sắc, qua tinh chọn của nhà phê bình văn học Hoàng Thụy Anh, giọng ngâm của nghệ sĩ ưu tú Thành Vinh, nghệ sĩ ưu tú Ngọc Hà, phối nhạc - nhạc sĩ Quốc Nam, giọng đọc Hồ Nữ Thị.
Đêm nay, trong những thời khắc thiêng liêng chuẩn bị tiễn đưa năm cũ, chào đón năm mới, trân trọng gửi tới các bạn những vần thơ chúc Tết năm Thìn của Chủ tịch Hồ Chí Minh qua giọng ngâm của nghệ sĩ ưu tú Thành Vinh.
Với tác phẩm này, Đinh Hạ chỉ bắt đầu bằng cảm giác bâng khuâng của mình khi nhận thấy mối lương duyên thật kì diệu giữa hai vùng đất, rồi sau đó miên man kể về lịch sử, văn hóa, về những điểm chung và những câu chuyện liên quan đến sự giao thoa, gắn bó giữa xứ Nghệ và Hà thành.