2 sai lầm của Trần Khả Tân khiến Tương Viên Lộng thua thảm
Tương Viên Lộng được ví như mâm lẩu thập cẩm hỗn tạp khi hy sinh chất lượng nội dung để chạy theo doanh thu, đánh mất niềm tin của người xem
Tương Viên Lộng - dự án điện ảnh đắt giá nhất năm của đạo diễn Trần Khả Tân với kinh phí khủng cùng dàn sao đình đám - đang biến thành thảm họa phòng vé chưa từng có. Chỉ vài ngày sau công chiếu, bộ phim nhận cơn mưa chỉ trích dữ dội từ khán giả lẫn giới phê bình, điểm Douban rớt thảm 5.9 - thấp nhất sự nghiệp của vị đạo diễn từng đoạt giải Kim Tử Kinh. Nguyên nhân vì hai quyết định gây tranh cãi: nhồi nhét quá nhiều minh tinh và cắt thành hai phần chiếu riêng khiến trải nghiệm xem phim bị gián đoạn.

Một đạo diễn giỏi, chủ đề hấp dẫn và dàn diễn viên "khủng" lẽ ra là "quân át chủ bài", nhưng cuối cùng chỉ còn là một "mâm cỗ lẩu thập cẩm". - (Ảnh: Weibo)
Diễn viên chính chất đống, vai diễn mờ nhạt
Ngay từ trailer, Tương Viên Lộng gây sốt với dàn diễn viên hơn 30 gương mặt đình đám như Chương Tử Di, Dương Mịch, Triệu Lệ Dĩnh, Lý Hiện, Dịch Dương Thiên Tỉ... - một "đội hình" hiếm có trong lịch sử điện ảnh Hoa ngữ. Thế nhưng, sự hào nhoáng này nhanh chóng lộ diện là chiêu trò marketing.
Triệu Lệ Dĩnh (vai nhà văn Tây Lâm) và Dương Mịch (vai bạn tù Vương Hứa Mai) - hai "nữ hoàng lưu lượng" - chỉ xuất hiện vài phút với vai trò như khách mời, hoàn toàn không đóng góp cho mạch truyện. Dịch Dương Thiên Tỉ (vai thầy bói mù) dù có tạo hình ấn tượng (đầu trọc, lưng gù) lại bị chê xuất hiện đột ngột, vô nghĩa như "đoạn quảng cáo chen ngang".

Việc lạm dụng tên tuổi của các ngôi sao lớn có thể giúp phim gây chú ý ban đầu, nhưng nếu nhân vật không có ý nghĩa, đó chỉ là sự lãng phí tài năng và thời gian của cả diễn viên lẫn người xem. - (Ảnh: Weibo)
Trong khi các nữ diễn viên bị làm mờ, nhân vật cảnh sát trưởng Tiết Chí Võ do Lôi Giai Âm thủ vai lại được ưu ái chiếm gần 1/3 thời lượng phim. Sự lấn át này khiến câu chuyện về người phụ nữ bị bạo hành (Chương Tử Di) bị biến thành phụ đề cho hành trình phá án nhàm chán của một cảnh sát.

Việc chia vai và thời gian xuất hiện của các diễn viên trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trên Weibo ngay sau khi bộ phim được công chiếu. - (Ảnh: Weibo)
Khán giả phản ánh phim giống trò chơi "tìm sao" hơn là một tác phẩm nghệ thuật. Việc liên tục chêm các gương mặt nổi tiếng (dù không cần thiết) khiến mạch phim rời rạc, nhân vật chính không được khai thác sâu, hành động thiếu thuyết phục. Điều này từng là vấn đề ở một số bom tấn Hollywood hay phim hợp tác châu Á bị chỉ trích vì đặt nặng yếu tố thương mại hơn chất lượng nghệ thuật.
Cắt phim "đứt đoạn": Biến phần 1 thành "trailer trả phí"
Sai lầm thứ hai được coi là "đòn chí mạng" giáng vào lòng tin khán giả: chiến lược chia phim thành hai phần một cách khiên cưỡng. Bản từng công chiếu tại Cannes 2024 dài 150 phút bị cắt gọt chỉ còn 96 phút cho Tương Viên Lộng: Án Mạng (phần 1). Việc mất gần 40% thời lượng khiến mạch phim trở nên hỗn loạn, nhiều tình tiết quan trọng (đặc biệt quá trình chuyển biến tâm lý dẫn đến hành động giết chồng của Chiêm Chu Thị) bị lược bỏ hoàn toàn.

Quyết định chia bộ phim ra làm hai phần khiến khán giả Trung phẫn nộ và mất niềm tin vào nhà sản xuất. - (Ảnh: Weibo)
Phần 1 tập trung quá nhiều vào chuỗi cảnh điều tra và những trận đòn tra tấn mà Chiêm Chu Thị phải chịu đựng (từ chồng và cảnh sát trưởng Tiết Chí Võ). Sự lặp lại này khiến khán giả cảm thấy mệt mỏi và bức bối thay vì đồng cảm. Trong khi đó, cao trào phản kháng và kết cục vụ án - lẽ ra là điểm nhấn - lại bị "nhốt" trong phần 2 chưa rõ ngày ra mắt.
Cộng đồng mạng châm biếm gọi đây là "một trailer dài 96 phút bắt khán giả trả tiền". Họ cảm thấy bị lừa khi bỏ tiền chỉ để xem phần mở đầu dài dòng, thiếu trọn vẹn và phải chờ đợi mòn mỏi phần kết. Một khán giả trên Letterboxd bức xúc: "Thật nực cười khi tôi phải trả tiền để xem một đoạn giới thiệu dài lê thê và sau đó bị bỏ lửng không biết bao giờ mới được xem cái kết!"

Dù diễn xuất của Chương Tử Di trong bộ phim được khen ngợi và đánh giá cao, cũng không "cứu" được Tương Viên Lộng trước sự "cơn mưa" chỉ trích từ khán giả. - (Ảnh: Weibo)
Chiến lược chia phim thành nhiều phần không phải là mới, và đã từng thành công với các series đình đám như Harry Potter hay Twilight, nơi nội dung quá đồ sộ và cần thời gian để phát triển. Tuy nhiên, việc chia nhỏ một cách khiên cưỡng, đặc biệt khi phần đầu không đủ hấp dẫn và chỉ toàn "nhồi nhét" những cảnh bạo lực lặp lại, lại biến nó thành một "cơn ác mộng" đối với khán giả. Một số bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết dài từng thất bại về mặt doanh thu và phê bình vì chiến lược này, như trường hợp của loạt phim Divergent khi phần cuối cùng đã bị hủy bỏ kế hoạch phát hành rạp.
Lưu lượng sao không thay thế được chất lượng nội dung
Việc tập trung quá nhiều sao lớn không chỉ đội kinh phí sản xuất mà còn tạo áp lực phân bổ đất diễn "công bằng", dẫn đến tình trạng vai diễn chắp vá, thiếu chiều sâu. Đây không phải lần đầu Trần Khả Tân vướng vào vấn đề này - ông từng chịu áp lực phân bổ thời lượng cho Lưu Đức Hoa, Lý Liên Kiệt, Kim Thành Vũ trong "Đầu Danh Trạng" (2007).
Chia phim được coi như là một canh bạc mạo hiểm. Chiến lược này chỉ thành công khi phần đầu tự hoàn chỉnh và có cao trào thỏa đáng. Tương Viên Lộng: Án Mạng thất bại vì nó chỉ là một mảnh vỡ thiếu trọn vẹn, giống "phần 1" của loạt phim Divergent vốn bị hủy bỏ phần cuối vì doanh thu thảm họa.

Những sai lầm trong việc sử dụng diễn viên và chiến lược phát hành đã biến tác phẩm này mất điểm nghiêm trọng , khiến khán giả vừa thất vọng vừa cảm thấy bị lợi dụng. - (Ảnh: Weibo)
Áp lực doanh thu và chiêu trò marketing đã khiến ê-kíp hy sinh tính mạch lạc của kể chuyện và chiều sâu nhân vật. Kết quả là một "mâm lẩu thập cẩm" hỗn tạp, nhạt nhẽo, không làm hài lòng được ai.

Trần Khả Tân là vị đạo diễn được mệnh danh là trùm điện ảnh Hong Kong. - (Ảnh: ChinaFilmInsider)
Tương Viên Lộng đáng lẽ là cơ hội vàng để Trần Khả Tân - bậc thầy của những tác phẩm vừa có chiều sâu vừa ăn khách như Điềm Mật Mật, Đầu Danh Trạng - khẳng định đẳng cấp. Thế nhưng, hai quyết định sai lầm mang đậm tính toán thương mại đã biến giấc mộng thành cơn ác mộng. Thảm họa này không chỉ là bài học cho riêng Trần Khả Tân, mà còn là lời cảnh báo đắt giá cho cả nền công nghiệp điện ảnh Trung Quốc: Lưu lượng từ các ngôi sao có thể kéo khán giả đến rạp, nhưng chỉ có chất lượng nội dung và sự tôn trọng khán giả mới giữ chân họ. Liệu phần 2 có cứu vãn được danh dự? Với niềm tin đã vỡ vụn từ phần đầu, câu trả lời dường như đã quá rõ ràng.