Bàn tay đẹp nhất
Tài sản quý giá nhất của bố mẹ chính là con cái. Còn tài sản quý giá nhất của chúng ta là gì? Chẳng phải là bố mẹ hay sao?
Ngày nhỏ, tôi vẫn thường nghêu ngao bài hát “Bàn tay mẹ” của tác giả Bùi Đình Thảo. Trong đó có những câu: Bàn tay mẹ bế chúng con/ Bàn tay mẹ chăm chúng con… Bàn tay mẹ vì chúng con/ Bàn tay mẹ, con lớn khôn”. Càng lớn, tôi càng thấm thía những câu hát ấy. Tôi nhận ra, bàn tay đẹp nhất trong cuộc đời chính là bàn tay mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ của gia đình. Bố đi làm ăn xa, một mình mẹ ở nhà gánh vác việc lớn, việc nhỏ, nuôi nấng chị em tôi ăn học, trưởng thành. Hết việc tại cơ quan, mẹ lại chạy ra đồng làm việc. Cấy gặt, cày bừa mẹ đều làm được hết. Tôi nhớ, ngày xưa nhà chú họ tôi có con trâu chuyên đi cày bừa cho người dân trong làng. Đến lượt nhà tôi thì chú bị ốm nên không làm được. Nhưng vì công việc gấp quá nên mẹ tôi bảo chú cho mượn con trâu rồi dắt nó ra ruộng. Ban đầu con trâu còn bướng bỉnh, không chịu nghe lời nhưng sau vài lần mẹ thì thầm, vỗ về nó thì nó đã chịu làm theo mẹ. Dáng người nhỏ bé của mẹ cứ thế miệt mài theo những đường cày thẳng tắp.
Biết mẹ ham làm nên ai có công việc gì cần thuê người, đều gọi mẹ tôi. Mẹ không nề hà bất cứ việc gì, miễn là kiếm được tiền lo cho các con. Tôi thường xoa tay mẹ và hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ chăm làm thế?” Mẹ chỉ cười và bảo: Lớn lên con sẽ hiểu thôi.
Anh bạn tôi chia sẻ anh có được sự nghiệp thành công như ngày hôm nay chính là nhờ bàn tay chắt chiu, yêu thương của mẹ. Gia đình khó khăn, để anh có tiền ăn học ở thành phố, mẹ anh đã phải đi rửa bát thuê, đi xách vữa, kéo vác những kiện hàng to gần bằng trọng lượng cơ thể ở chợ Long Biên,… Ai thuê gì mẹ anh đều làm, không kể những ngày nắng mưa, gió rét, chỉ mong con trai ăn học thành tài. Thương mẹ, anh nỗ lực học thật giỏi. Cứ có thời gian rảnh, anh lại “nói dối” mẹ ở lại trường nghiên cứu nhưng thực ra là đi làm thêm để mẹ bớt đi gánh nặng. Với kết quả học tập xuất sắc, ra trường, anh nhanh chóng được nhận vào làm việc tại một công ty lớn và có sự nghiệp thành công. Nhìn lại những chặng đường mình đã đi qua, anh bảo nếu không có mẹ, sẽ không có anh của ngày hôm nay. Mỗi ngày đi làm, anh đều mong được trở về nhà thật nhanh để được xà vào lòng mẹ, nắm bàn tay chai sạn đầy những lo toan, vất vả của mẹ.
Lập gia đình, có con, tôi mới thực sự trả lời được câu hỏi mình từng hỏi mẹ. Đằng sau sự thành công của mỗi người chính là mồ hôi, nước mắt của mẹ. Chính tình yêu thương con cái vô bờ đã tiếp thêm sức mạnh cho mẹ vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để nuôi dưỡng con cái thành người. Có những lúc mệt mỏi, yếu đuối,…nhưng tình yêu ấy đã chiến thắng tất cả.
Chúng ta càng trưởng thành, cha mẹ sẽ càng già đi. Đôi khi, chúng ta vì mải mê công việc, những lo toan cuộc sống mà quên đi thời gian dành cho cha mẹ. Mong ngóng con vẫn phải nén lại vì sợ con lo lắng, có bị ốm đau cũng cố “nói dối” bố mẹ không sao hoặc ốm vặt ấy mà.
Tài sản quý giá nhất của bố mẹ chính là con cái. Còn tài sản quý giá nhất của chúng ta là gì? Chẳng phải là bố mẹ hay sao?
Nguồn PL&XH: https://phapluatxahoi.kinhtedothi.vn/ban-tay-dep-nhat-276284.html