Cà phê với má

Những sáng cuối tuần, mấy đứa con phố thị với nhiều nỗi nhọc nhằn bỗng thấy đời mình bình yên nhàn hạ theo từng câu chuyện xưa xa của má.

Hạnh phúc là do mình tạo ra

Bao năm rồi vẫn vậy, má luôn giữ thói quen, sớm cuối tuần, cả nhà họp mặt ở cái quán cà phê nằm gọn lỏn trong con hẻm nhỏ trên đường Phan Đình Phùng, thông ra con đường lớn hai chiều bát ngát xe cộ.

Trừ những hôm trái gió trở trời má bệnh, hay mấy đứa con có việc riêng tư mà chẳng đến được. Đứa nào lỗi hẹn, quên giờ tới trễ, má phạt. Má phạt cũng ngộ, mấy đứa cứ đóng vào quỹ chung của gia đình, mỗi lần vi phạm là trăm nghìn đồng chứ chẳng ít. Lần sau gấp đôi lần trước. Tiền quỹ lại chi trả cho lần họp mặt tuần sau.

Nhưng đừng mong má quên, má nhớ kĩ từng đứa vi phạm. Nên có bận gia đình anh ba phải “ký sổ nợ” của má hơn triệu đồng, chỉ vì bốn lần đến trễ. Má cười sảng khoái, nhìn thằng con lúng túng trả góp dần tiền quỹ.

Má cứ hay nói, cà phê đâu là nhàn rỗi, mà là lắng đọng giữa bộn bề lo toan cơm áo gạo tiền; là gần nhau hơn giữa mênh mông ngược xuôi tháng ngày gieo neo; là kể nhau nghe những vui buồn hờn giận, cho nhận được mất của thăng trầm đời mình, là chia sẻ những xưa xa đằng đẵng hay cận kề nay mai. Chuyện má đi chợ, người ta nháo nhào tăng giá, mắm muối đường tiêu, thịt thà tôm cá, giờ cầm tiền đồng nào, hết ngay đồng đó bây à!

Vậy nên, tiết kiệm chút ít, để dành phòng thân nghen bây. Cái gì cần thì mua, cái gì chưa cần thì từ từ hẵng hay. Chớ vội vàng mua lấy mua để rồi không xài thì phí. Tiền kiếm cực lắm à!

 Hạnh phúc khi được vui vầy bên người thân trong gia đình. Ảnh: AI

Hạnh phúc khi được vui vầy bên người thân trong gia đình. Ảnh: AI

Tiền kiếm cực lắm! Nên có bận, mấy đứa con đưa tiền tháng cho ba má, má cứ dùng dằng trả bớt lại. Ba má già rồi, ăn xài đâu có bao nhiêu, bây đưa chi nhiều, lỡ không cẩn thận rớt mất, thêm tiếc đứt ruột. Chừng đám con quyết liệt dấm dúi vào túi má, má mới chịu để im.

Má chỉ để im cho tới cuối tuần, má ra cà phê, đứa cháu nào học được điểm mười, đứa nào cô ghi lời khen, má thưởng cho tiền quà bánh, má thưởng cho tiền mua đồ chơi. Đám con nhắc khéo, má làm vậy tụi nó hư. Má lại cười nhẹ tênh, vui mà bây, tụi nhỏ nó thấy được thưởng nó ham mà lo học. Chớ hồi xưa má học giỏi, đâu có ai thưởng gì, má buồn thúi ruột.

Hay mấy bữa, má buồn buồn chuyện bão lũ, miền Trung trắng trời là nước. Người dân muôn đời chắt chiu, mà cũng ngần ấy quãng sống phải đối diện với thiên tai nghịch cảnh. Của cải làm ra cả đời đôi khi chỉ một trận lũ là trôi đi mất hết. Má coi ti vi, má đọc báo, rồi thở ra tiếng dài. Tiếng thở của má đem tận vào cữ cà phê cuối tuần. Bây thấy hông, mình sống nơi này, quanh năm suốt tháng than mưa, than nắng, than ngập, than chật, chớ người dân miền Trung nắng khô hạn cháy, họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đâu kêu ca tiếng nào.

Bão lũ chồng lên từng cơn, mới 10 ngày mà tận ba lần. Họ vẫn cứ bám đất, gắng gượng mà sống với nhiều khó khăn. Nước lút mái nhà, ăn uống thiếu thốn nhưng họ cũng chỉ nhận đủ phần mình, không lấy thêm dư ra bởi họ biết phía sau còn những người cần hơn họ. Họ biết đủ, cả những lúc chẳng lường được ngày mai nước rút hay lại lên cao. Họ biết nhường, dù biết mình đã trắng tay cả đời ky cóp. Bởi mới thấy, đôi khi từ trong những ấm êm con người ta vẫn cứ không vừa ý.

Hạnh phúc nó đơn giản thôi, tại mình cứ được đằng chân thì lân đằng đầu. Mà hạnh phúc của một con người cũng là do chính bản thân họ đặt ra. Bao nhiêu thì đủ đầy? Tham sân si chi cho lắm! Rồi cuối đoạn đường đời đằng đẳng này, chừng tuổi già xế bóng như má nè, nhìn thấy con cái mạnh khỏe, cháu chắt ngoan hiền. Đó mới là hạnh phúc!

Cuộc đời trở nên bình yên đến lạ

Chuyện đám con mỏi mệt giữa mớ bòng bong việc làm, tranh đua, thăng tiến, hay hụt hẫng chuyện lương thưởng cũng thường đem ra mà nói giữa buổi cà phê với má. Thì thôi bây à, mình cứ nghĩ đơn giản vậy nè, cái gì của mình thì là của mình, không cần giành giựt chi hết, cuối cùng vẫn là của mình. Cái gì không phải của mình, có mưu toan cưỡng cầu, cũng không là của mình, cuối cùng vẫn là của người ta. Ông trời ổng công bằng lắm! Buồn chi cho mệt. Buồn mau già lắm. Cứ như má nè thấy hông. Vui đi bây. Chuyện ngoài đường, bỏ lại trước cánh cửa, khi về nhà với gia đình nghen bây!

Bận anh rể cũng há hốc mồm khi sáng đầu tuần đã bị chị Hai lôi dậy thật sớm đi cà phê với má. Sao cái nếp nhà vợ lạ vậy ta? Nhưng rồi năm lần bảy đỗi, riết đâm ra anh ghiền những sớm cuối tuần cà phê với má. Lắm lúc, nhiều chuyện anh không thèm kể vợ nghe, để dành cuối tuần ra cà phê kể luôn cả nhà cho vui. Rồi hề hà cười cùng má.

Chị hai cũng lấy làm lạ, cái ông chồng cục mịch, nào giờ ít khi đãi bôi chuyện thiên hạ, nay gặp má cứ ào ào tựa thể thân gần tự bấy lâu nay. Bữa chị còn nghe má thì thầm chỉ cách giấu tiền vợ. Trời ạ, má nay chơi kì. Chỉ gì thì chỉ, chỉ cái này là không ưng nghen má. Chị Hai kêu rân trời. Má cứ cười nhẹ tênh.

Nè con, mình làm vợ, quản gì cũng chừa một đôi chút riêng tư cho chồng chớ. Nhiều cảnh vợ chồng cắn đắn nhau về chuyện tiền nong lắm nghen. Bây làm vậy, tiền phát gạo đong, chồng nào chả chán. Rồi nó giấu chút tiền riêng, phòng hờ những khoản cá nhân khó nói, thì bây la làng. Làm vậy càng thêm mất tin tưởng lẫn nhau. Mà niềm tin như ly nước đó bây. Chỉ có rơi cạn chớ khó rót đầy. Má chỉ chồng bây, là thương bây, bởi nó có giấu, bây kiếm không ra, thì đi tìm má. Cả nhà lại nhao nhao rần rần hỉ hả theo lời má nói. Vui mà bây. Anh rể chỉ biết lắc đầu. Má kì lắm nghen!

Mỗi đứa con giờ đã ra riêng. Ba má lại chẳng thích làm phiền con cái nên cũng lúi cúi hai ông bà ở căn nhà cũ. Chẳng còn đứa chung nhà với má như hồi độc thân. Nhưng, cái nếp cả nhà cà phê cuối tuần với má thì luôn ráng giữ.

Thời buổi này, đám trẻ nào chịu khó ngồi nghe chuyện xưa xa cũ mòn, cũ rích của mấy ông bà già. Đâu cứ phải kê cái bàn, nhích cái ghế, ngồi chung đã là bạn đâu nè, huống hồ là cái khoảng cách thế hệ. Bận má nói câu này, anh rể hổng ưng. Má nói vậy chớ, con thấy xích cái ghế chung một bàn, chẳng những đã là bạn, mà còn bạn rất thân nha má. Thân như là gia đình vậy đó. Má cười sảng khoái nhìn thằng rể bắt đầu biết giỡn chơi với má.

Vậy đó, đã là người chung một nhà, ruột rà rồi hen bây. Vậy để kỷ niệm từ rể thành ruột, mình “seo-phi” một tấm chung, con úp phây-bút nha má. Má cười, rồi móc ra cái điện thoại, quẹt quẹt mở màn hình. Ờ, chắc bây chê tao già không biết công nghệ à, xưa rồi nghen bây. Giờ bấm một cái là biết bây nói nhăng nói cuội gì rồi nè.

Trời ạ, ai tập tành cho má vậy nè. Ba bây chứ ai! Con cái giờ tứ phương, thì ông bà già cũng nên nâng trình mình lên một tí. Coi như mình làm bạn thân, kết bạn với má nghen. Thôi rồi, mình ẩn phây-bút bây ơi. Tiếng chị Hai lại rần rần. Mới có một tuần không gặp mà má có phây-bút luôn rồi. Đám con được nước cười ầm ầm khắp cái quán nhỏ. Má cũng cười, nụ cười đôn hậu. Ơ hay, vui mà bây! Đứa nào không kết bạn với má là phạt à nha.

Những sáng cuối tuần, mấy đứa con phố thị với nhiều nỗi nhọc nhằn bỗng thấy đời mình bình yên nhàn hạ theo từng câu chuyện xưa xa của má. Ban đầu là lạ, sau quen dần đã thành cái nếp. Mỗi sáng cuối tuần, bên ly cà phê quen thuộc, như lời má vẫn hay nói: Vui mà bây, lo chi cho mệt!

TỐNG PHƯỚC BẢO

Nguồn Quảng Ngãi: https://baoquangngai.vn/ca-phe-voi-ma-65081.htm