Cảnh giác trong mùa COVID
Ảnh minh họa
Sáng, tôi ra hiên đứng làm mấy động tác thể dục cho thư giãn thì ông bạn hàng xóm thò đầu ra cửa sổ, mũi miệng bịt khẩu trang kín mít: Nè, thằng con ông về hồi nào vậy?
Nó mới về hôm qua. Chi? Vậy nó có đi khai báo y tế không? Tôi ngớ người: Nó về ngoại trên xã H chơi, cùng huyện mà khai báo gì cha? Không, là tui hỏi thằng K ở Sài Gòn ấy… À, giờ thì tôi hiểu: Thằng K, con trai lớn tôi có nhà cửa, vợ con ngoài quê nhưng cháu thường xuyên làm việc ở Sài Gòn.
Đợt này cháu về quê chơi nhân dịp lễ 30/4, sau đó nghe tin Sài Gòn bùng dịch nên ở lại quê luôn. Chiều qua rảnh rỗi cháu chạy về thăm tôi. Bố con ngồi trò chuyện bên hiên, chắc ông bạn dòm thấy. Vậy nhưng mới nghe tôi cứ tưởng ông hỏi thằng con út đi chơi bên ngoại cũng mới về lúc chiều.
“Cảnh giác” gớm! Tôi bật cười: Thằng K về lâu lắc rồi ông ơi! Về từ trước khi Sài Gòn có dịch…. Nói vậy, cười vậy nhưng thâm tâm tôi cảm thấy hơi bực. Mình đâu vô ý thức tới mức con về từ vùng dịch mà không nhắc đi khai báo y tế với cơ quan chức năng? Mà ông ta với tôi phải xa lạ gì cho cam: vừa hàng xóm, vừa bầu bạn, lại còn là… bạn thân mà vẫn không tin nhau!
Vô bấm điện thoại, “sân si” với con trai một thôi một hồi cho đỡ ức. K nghe xong bật cười: Chú ấy cảnh giác vậy là tốt, đừng giận ba ơi! Dịch nghiêm trọng đâu phải chuyện đùa, vậy nhưng dân mình vẫn còn rất nhiều người thiếu ý thức, “điếc không sợ súng”. Riêng mỗi một chuyện từ vùng dịch về phải khai báo y tế mà cũng có người trốn chui trốn nhủi hoặc khai báo quanh co do sợ phải… cách ly.
Nghe con nói một hồi, tôi cũng thấy… nguôi nguôi. Phải rồi, chống dịch như chống giặc; mà cái trận “giặc COVID” lần này thật quá ghê gớm. Bạn bè thân thiết, tình làng nghĩa xóm là một chuyện, nhưng không thể vị tình, cả nể mà lơi lỏng cảnh giác hoặc bao che.
Thử tưởng tượng: Chỉ cần một người mang mầm bệnh mà không được phát hiện, cách ly kịp thời, tức khắc sẽ lây sang một nhà. Nhà lây sang một xóm. Và xóm thì lây ra cả xã, cả huyện, cả tỉnh… “Kẻ thù COVID” với những biến chủng mới ngày càng mạnh bạo, nham hiểm.
Đất nước đang thực sự bước vào một “cuộc chiến” mới hết sức gian nan cho dù không nghe tiếng súng. Muốn thắng, không còn cách nào khác, lại phải dùng đến cái thế trận “chiến tranh nhân dân” muôn thuở: huy động sức dân đóng góp vào quỹ vaccine; dựa vào tai mắt nhân dân để thực hiện thành công các chiến dịch truy vết, khoanh vùng cô lập không cho dịch phát tán!
Lan man, tôi chợt nhớ đến trường hợp các bệnh nhân COVID trốn bệnh viện, trốn cách ly mà báo đài đưa tin, cả cộng đồng phát hoảng. Nếu không nhờ tai mắt nhân dân tích cực hỗ trợ, chắc chắn cơ quan chức năng không dễ gì truy được những kẻ “chơi liều” kia trong một sớm một chiều! Nghĩ vậy tự nhiên thấy hết giận ông bạn hàng xóm. Phải rồi, “quốc pháp bất vị thân”, ông bạn cảnh giác cao - ngoài chuyện giữ bình yên cho bản thân - cũng là gìn giữ bình yên cho cả cộng đồng, trong đó có tôi…
Nguồn Phú Yên: http://www.baophuyen.com.vn/141/260695/canh-giac-trong-mua-covid.html