Cảnh nghèo khó của người mẹ từng bị lừa bán và 2 con
Vào một ngày giữa tháng 11, trong ánh nắng cuối thu, sau những lần hỏi thăm, chúng tôi mới gặp được chị Nguyễn Thị Thu Hiền (SN 1977), ở thôn Nhân Hòa, xã Tả Thanh Oai, huyện Thanh Trì, Hà Nội.
Chị Nguyễn Thị Thu Hiền kể về cuộc sống của mình
Chị Hiền bị lừa bán làm nô lệ lò gạch từ năm 14 tuổi, rồi bị bán về làm vợ người đàn ông Trung Quốc vũ phu, cờ bạc rượu chè. May mắn, người chú ruột của chồng chị đã giải cứu cháu dâu cùng 2 đứa con nhỏ...
May mắn được chú chồng giải cứu
Lớn lên trong những trận đòn roi của bố và dì ghẻ, năm 14 tuổi, có người họ hàng rủ đi làm ăn xa mà lương cao, chẳng ngần ngại Hiền đồng ý ngay. "Sang tới nơi mới biết là Trung Quốc. Mình phải làm việc quần quật hơn chục tiếng đồng hồ một ngày. Ăn đói, làm chậm còn bị chủ đánh đập, không cho ăn…", chị Hiền nhớ lại.
Thực chất là chị bị bán cho chủ lò gạch để làm nô lệ không công. Năm Hiền 24 tuổi, một người đàn ông Trung Quốc mua chị về làm vợ. Nhà chồng ở huyện miền núi của tỉnh Quảng Đông cũng nghèo khó trăm bề với công việc làm nông vất vả quanh năm suốt tháng.
Chị phải quần quật với nương rẫy để nuôi gia đình nhưng lại thường xuyên hứng chịu những trận đòn từ người chồng không chí thú làm ăn, suốt ngày cờ bạc rượu chè. Cứ thua bạc, về nhà là hắn bắt chị đưa tiền để thỏa cơn đỏ đen nhưng chị làm gì còn tiền. Hắn bảo chị giấu tiền không đưa cho hắn, vậy là hắn lôi chị ra đánh đập dã man.
A Sang, người chồng hơn chị chục tuổi, bị ám ảnh về số tiền anh ta phải bỏ ra mua chị về làm vợ. Lần lượt 3 đứa con ra đời, chị vẫn làm như trâu như ngựa, còn chồng chị thì vẫn rượu chè cờ bạc và đòi món tiền mua chị năm nào.
"Tôi uống thuốc sâu tự tử để kết thúc cuộc sống khổ ải mà mình phải chịu nhưng nhà chồng phát hiện, đưa đi bệnh viện cấp cứu", chị Hiền kể. Họ hàng nhà chồng không ác nhưng họ cũng phải vật lộn với cuộc sống nên chẳng giúp gì được cho chị.
Trong số những người họ hàng bên nhà A Sang, có người chú ruột tên là A Quân thường ngầm giúp mẹ con chị. Thương các cháu thiếu ăn, dù bản thân chẳng giàu có, lại phải nuôi con nhưng mỗi lần chồng chị đi đánh bạc, nhà hết gạo, ông lại san sẻ cho mẹ con chị cân gạo, túi ngô. Mỗi lần A Sang say rượu thua bạc đuổi đánh, mẹ con chị lại chạy đến tá túc ở nhà ông.
Nhìn cảnh mấy mẹ con rúm ró vì đòn roi, ông bảo: "Cháu ạ, mấy mẹ con cháu phải đi nơi khác thôi chứ sống ở đây với một người chồng, người bố như vậy thì tủi nhục cả đời". Ông cũng bóng gió chuyện đưa mấy mẹ con về Việt Nam .
Năm 2009, chị phải hứng chịu một trận đòn nhừ tử của chồng khi hắn đi uống rượu về, A Sang đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà và còn thách thức: "Có giỏi thì về quê mày mà sống, đất này không có chỗ của mày".
Mấy mẹ con chị lại bồng bế nhau lên tá túc nhà ông A Quân. Ông bảo: "Lần này thì cháu phải đưa 2 đứa nhỏ về Việt Nam thôi, không sống tiếp thế này được đâu".
Ông đưa cho chị 3 nghìn nhân dân tệ, số tiền không hề nhỏ với gia cảnh của ông. Ông lại dặn, trước mắt, chị đưa 2 đứa con nhỏ sang nhà em gái của chồng ở tạm để chồng khỏi nghi ngờ. Ông cũng khuyên nên để đứa con đầu lại, dù sao cháu cũng đã lớn, vả lại cả 4 mẹ con cùng đi sẽ khó khăn hơn nhiều. Buổi chiều ngày hôm sau, ông gọi điện và hướng dẫn chị bắt xe khách đến một địa điểm cách nhà 300km, ông sẽ chờ mấy mẹ con ở đó.
Đón mẹ con chị, ông A Quân đưa cả 3 mẹ con đi tiếp 1 ngày đường nữa thì đến biên giới rồi theo đường mòn về Lạng Sơn. "Con về quê đi, cố nuôi lũ trẻ nên người. Các cháu nhớ ngoan và nghe lời mẹ nhé, mẹ các cháu đã khổ nhiều rồi…", vừa dặn ông vừa gạt nước mắt hôn tạm biệt 2 đứa cháu. Chị cũng khóc nhưng là giọt nước mắt của tự do trên đất mẹ...
Gian nhà nhỏ của 3 mẹ con chị Hiền
Bị bệnh nhưng phải cố chịu vì không có tiền điều trị
Về lại Việt Nam, chị chỉ có 2 bàn tay trắng, thân lại mang bệnh tật. Thấy hoàn cảnh éo le của chị, hàng xóm người cho ít tre, gỗ tạp, người tấm Fibro xi măng giúp mẹ con chị dựng tạm căn nhà nhỏ nơi rìa làng làm nơi che mưa che nắng (căn nhà tạm này mẹ con chị đã phải trả lại cho người khác). Trong thời gian này, người làm công việc gom rác của thôn nghỉ nên chính quyền xóm đã tạo điều kiện cho chị làm công việc thu gom rác trên địa bàn làm kế sinh nhai nhưng chị đã nghỉ công việc đó được vài năm nay do sức khỏe không cho phép...
Hiện tại, với công việc mưu sinh bên gánh rau nhỏ (được một người làng cho để nhờ bên cạnh hàng quán của họ) làm kế sinh nhai, 3 mẹ con lần hồi qua ngày. Căn nhà 3 mẹ con tá túc hiện tại cũng được người dân hàng xóm, chính quyền địa phương chung tay giúp bên cạnh nghĩa trang cũ của làng.
"Những ngày đầu mới đến ở, tôi sợ lắm, 2 đứa nhỏ lại càng sợ hơn, cứ buổi chiều, khi mặt người nhá nhem là chúng bắt đóng chặt cửa sổ nhìn ra khu nghĩa trang lại vì chúng sợ ma...", chị Hiền kể lại.
Cửa sổ căn nhà nhìn ra nghĩa trang cũ của làng
Đập vào mắt chúng tôi là gian nhà nhỏ đơn sơ, một bên là khu nghĩa trang, tường xây bằng gạch nhưng không được gia trát trông lại càng cũ kĩ, vào bên trong không có đồ vật gì đáng giá, ngoại trừ cái tivi to bản đời cổ choán cả cái ghế gỗ kê phía dưới đang phát ra tiếng kêu xoèn xoẹt xen lẫn tiếng biên tập viên chương trình thời sự buổi trưa.
Theo mẹ về Việt Nam là 2 đứa con sau, cháu lớn đang học lớp 12, còn thằng bé thì chậm hơn so với chúng bạn, đáng ra tuổi của nó học lớp 10 nhưng giờ mới học lớp 8 nhưng cháu học cũng chật vật. "Biết là con cái học hành thì mình thêm vất vả nhưng tôi cũng khuyên đứa chị cố gắng học cho xong lấy bằng lớp 12 rồi đi học cái nghề để ra đời, chứ giờ mà không học rồi cuộc sống lại rơi vào vòng luẩn quẩn lại khổ như mình, còn đứa em thì chậm nên việc học chắc cũng không đến đầu đến đũa. Ngoài giờ học ở trường, lúc nào rảnh việc, 2 chị em lại thay phiên nhau ra phụ mẹ bán rau để kiếm tiền trang trải cuộc sống hằng ngày", chị Hiền cho biết.
Hiện tại, sức khỏe của chị suy giảm nhiều, bệnh tật tái phát. Đi khám, bác sĩ kết luận chị bị tắc mật cấp do sỏi đường mật nhưng vì không có tiền nên tiền thuốc cũng uống không đều.
Hiện tại, sức khỏe của chị suy giảm nhiều, bệnh tật tái phát. Đi khám, bác sĩ kết luận chị bị tắc mật cấp do sỏi đường mật nhưng vì không có tiền nên chị cũng không thể mua thuốc uống đều. Thỉnh thoảng, cơn đau lại hành hạ nhưng chị vẫn phải cố vì nếu không, 3 mẹ con lấy đâu tiền đong gạo...
"Cuộc đời tôi, cái nghèo, cái khổ luôn bám riết lấy nên cũng quen rồi nhưng khi nghĩ về các con, nghĩ về tương lai của 3 mẹ con thì mịt mù, tôi lại khóc thầm", chị Hiền nói khi quệt vội những giọt nước mắt chực lăn trên khuôn mặt khắc khổ.