Cậu bé sống sót từ nhà tù diệt chủng Khmer Đỏ: 'Người sinh ra tôi lần thứ hai là bộ đội Việt Nam'
Norng Chan Phal là 1 trong 4 đứa trẻ được quân tình nguyện Việt Nam cứu khỏi nhà tù diệt chủng khi cùng binh lính Campuchia vào giải phóng thủ đô Phnom Penh.
Chúng tôi gặp anh Norng Chan Phal vào một buổi chiều tà trong ngày cuối cùng của năm 2018 tại Bảo tàng Tội ác diệt chủng Toul Sleng – trước đây là trại giam khét tiếng S-21, nơi đã diễn ra những cuộc tra tấn và hành quyết cướp đi sinh mạng của khoảng 20.000 người dân vô tội Campuchia dưới chế độ Khmer Đỏ.
Bằng giọng nói đều đều, chậm rãi, Norng Chan Phal hồi tưởng lại ký ức kinh hoàng về những ngày bị giam cầm tại địa ngục trần gian cách đây 40 năm.
Tai họa ập đến với gia đình Norng Chan Phal khi cha anh đột nhiên bị lính Pol Pot bắt vào giữa năm 1978, ít tháng sau đó chúng quay lại đưa cả gia đình Norng Chan Phal đi và cho biết sẽ được gặp cha ở nơi có cuộc sống tốt hơn. Khi chiếc xe tải chở kín người vừa đỗ trước cổng một trường học mà Khmer Đỏ biến thành nhà tù S-21, chúng xua người dân đa số là phụ nữ, trẻ em xuống xe thật nhanh, ai chậm trễ bị chúng đạp ngã lộn xuống đất.
Những tên lính hung tợn tay lăm lăm cầm gậy gỗ vung lên vụt vào đầu, vào mặt bất kỳ người nào không vì lý do gì. Máu me vương vãi khắp nơi, những tiếng kêu khóc bật lên rồi im bặt nhường chỗ cho tiếng quát tháo và tiếng gậy, tiếng roi vut vút. Norng Chan Phal và em trai bị mẹ dùng 2 tay bịt chặt miệng không cho kêu khóc vì lo sợ làm lính Pol Pot tức giận đem đi giết.
Trong trại giam, do sợ hãi trước sự tàn ác của Khmer Đỏ nên ai nấy đều phải làm theo bất kỳ yêu cầu nào của chúng. Hàng ngày, chúng vào phòng giam gọi từng tốp người đi tra tấn, hành quyết.
Norng Chan Phal nhớ lại: “Bên trong căn phòng bị nhồi chặt người ở nhà tù, tôi không chứng kiến được cảnh bọn chúng giết người, nhưng tôi thấy bọn chúng bắt người đưa ra ngoài và sau đó nghe thấy những tiếng gào thét, tiếng rú của các nạn nhân vang lên rồi lịm tắt”.
Đối với Norng Chan Phal, đỉnh điểm nỗi sợ hãi là khi anh và người em trai bị lũ Pol Pot giằng ra khỏi tay mẹ để đưa sang phòng giam khác. Đó cũng là lần cuối cùng hai anh em Norng Chan Phal được nhìn thấy mẹ, họ không thể biết điều gì đã xảy đến với bà sau đó, ánh mắt của người mẹ trong giờ khắc ấy trở thành nỗi ám ảnh với họ suốt cả cuộc đời.
Người em trai của Norng Chan Phal sau này không bao giờ dám quay trở lại nhà tù khi nó đã trở thành Bảo tàng Tội ác diệt chủng do bị ám ảnh bởi những ký ức hãi hùng.
May mắn đến với Norng Chan Phal khi giai đoạn đen tối trong nhà tù S-21 mới trải qua ít ngày thì bộ đội tình nguyện Việt Nam cùng lực lượng cách mạng Campuchia giải phóng Phnom Penh, lật đổ chế độ Khmer Đỏ vào ngày 7/1/1979.
Khi bộ đội Việt Nam tiến vào nhà tù, xung quanh là cảnh tượng chết chóc, u ám và tĩnh lặng như tờ, anh em Norng Chan Phal nép sát vào đống quần áo được gom lại ở một góc phòng không dám nhúc nhích, họ nhìn thấy những người lính tay cầm súng nên rất hoảng sợ.
Norng Chan Phal hồi tưởng lại: “Những người lính Việt Nam đưa chúng tôi ra khỏi đống quần áo tù nhân. Họ thấy người chúng tôi đầy vết muỗi cắn, côn trùng đốt, không được ăn mấy ngày nay rồi, thì họ đã lấy hơn một nửa túi gạo đem bên mình, nấu cơm cho chúng tôi. Đợi chúng tôi ăn xong, thì họ mới đi”.
Chỉ vào bức ảnh 4 đứa trẻ trần truồng được những người lính Việt Nam bế ra khỏi nhà tù S-21, Norng Chan Phal cho biết khi đó lũ trẻ ở trong tù không có quần áo để mặc, người dính đầy bẩn thỉu, máu me, bộ đội Việt Nam đã nhanh chóng nhấc họ lên, ôm vào lòng rồi đi qua những dãy xác người bốc mùi dọc nhà tù để thoát ra ngoài.
Nói đến đó, bất chợt ánh mắt Norng Chan Phal sáng lên, nhìn thẳng vào chúng tôi, anh quả quyết: "Người sinh ra tôi lần thứ hai là bộ đội Việt Nam. Nếu bộ đội Việt Nam tới chậm ít ngày nữa, chắc chắn 4 đứa trẻ chúng tôi không thoát khỏi số phận như hàng nghìn trẻ em xấu số khác trong nhà tù này".
Hình ảnh về người lính tình nguyện Việt Nam luôn là những kỷ niệm đẹp đối với Norng Chan Phal trong suốt quãng đời sau này. Sự ân cần, yêu thương, chăm sóc của các anh bộ đội Cụ Hồ đã giúp xoa dịu phần nào nỗi đau tột cùng mà Norng Chan Phal phải trải qua.
Nhớ lại những ngày tháng ấy, Norng Chan Phal nói: “Khi ở trại trẻ mồ côi, chúng tôi được bộ đội Việt Nam yêu thương chăm sóc, nuôi dưỡng như con vậy. Họ dạy tôi ăn nói lễ phép với người lớn, khi có thời gian rảnh là lại đến thăm tôi, đưa tôi đi chơi hoặc gửi cho tôi trái dừa... Đến những năm 80 thì quân đội Việt Nam bắt đầu rút về nước, và từ đó đến nay tôi hoàn toàn không biết tin gì về họ. Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi được gặp lại họ”.
Nói đến đây, Norng Chan Phal đưa mắt nhìn về xa xăm. Anh cho biết ít ngày tới sẽ đưa con gái lớn của anh về Việt Nam, tham dự một sự kiện kỷ niệm ngày Campuchia được giải phóng tại TP.HCM.
Anh mong muốn sẽ được gặp lại những người lính tình nguyện Việt Nam năm nào, để được ôm thật chặt lấy họ nói lời cảm ơn. Anh cũng mong các con của mình sẽ ghi nhớ mãi mãi công ơn của bộ đội Việt Nam, những người đã đem lại hòa bình, ấm no cho đất nước Campuchia ngày nay.