Chiều vàng trên những nẻo đồng quê

Khi mặt trời bắt đầu chạm chân trời, ánh hoàng hôn trải dài trên những cánh đồng quê. Màu vàng cam của nắng chiều phủ lên từng nhành cỏ, từng mái nhà xa xa, tạo nên một khung cảnh vừa quen thuộc vừa khiến lòng người chợt chùng lại. Ở nơi ấy, giữa những con đường quê mộc mạc, cuộc sống diễn ra giản dị nhưng đầy chất thơ.

Chiều xuống, mặt trời treo mình lơ lửng giữa lằn ranh của ngày và đêm, mềm mại như một giọt mật vàng rơi xuống miền quê yên ả. Hương đất, hương lúa, hương cỏ dại hòa vào nhau, thấm vào từng hơi thở và bước chân. Không cần một lời gọi mời, thời khắc ấy khiến con người tự khắc chậm lại, lòng mình đọng lại như mặt nước phẳng lặng sau cơn gió.

Hoàng hôn bên gốc đa làng không chỉ là cảnh sắc, mà là lời nhắc nhẹ về sự bền bỉ, dung dị của cuộc sống.

Hoàng hôn bên gốc đa làng không chỉ là cảnh sắc, mà là lời nhắc nhẹ về sự bền bỉ, dung dị của cuộc sống.

Có những con đường quê in dấu những bước chân người nông dân bao đời vẫn nằm đó, bền bỉ như ký ức. Bụi đất trên lối mòn quen thuộc như tô đậm thêm vẻ thanh bình của nó. Nắng chiều trải dài như dải lụa, không chói chang, chỉ đủ ấm để ru từng mái đầu bạc, nâng bước chân còn vương mùi mồ hôi. Nơi ấy, vất vả vẫn có, lo toan vẫn nhiều, nhưng không gấp gáp và chẳng thể bào mòn được sự bình thản của lòng người.

Bóng hoàng hôn phủ lên nhịp sống bình dị thường nhật ở các vùng quê nông thôn.

Bóng hoàng hôn phủ lên nhịp sống bình dị thường nhật ở các vùng quê nông thôn.

Cánh đồng nằm đó như một bảo tàng sống, không trưng bày bằng hiện vật mà bằng các mùa vụ. Mùa gieo, mùa gặt, mùa nghỉ, mùa đợi - nhịp sống cứ thế tiếp nối, chẳng cần vội vàng. Đồng ngô mơn mởn dưới nắng ban mai rồi lại vàng ươm vào những ngày thu hoạch, như một lời cam kết bền bỉ giữa con người và đất đai. Những ai sinh ra và lớn lên bên những thửa ruộng ấy đều hiểu rằng, thịnh vượng không đến từ may mắn, mà từ đôi bàn tay chai sạn và niềm tin bền bỉ.

Người nông dân trở về - sau một ngày lam lũ, vai gánh nặng nhưng lòng nhẹ như gió chiều trên đồng quê của .

Người nông dân trở về - sau một ngày lam lũ, vai gánh nặng nhưng lòng nhẹ như gió chiều trên đồng quê của .

Buổi chiều là thời khắc của sự trở về. Người đi làm ngoài đồng, trẻ nhỏ ríu rít chạy theo nhau, người lớn khẽ cười, mệt mỏi tan đi trong sự an ủi của gió chiều. Trong không gian ấy, tiếng cuốc đất, tiếng bước chân, tiếng gọi nhau chẳng gây ồn ào mà hòa thành một thứ âm nhạc làng quê - giản dị, mộc mạc, nhưng đủ để chữa lành.

Hoàng hôn nơi làng quê - ánh nắng cuối ngày len qua khung lan can, ôm lấy từng nhịp bước bình yên.

Hoàng hôn nơi làng quê - ánh nắng cuối ngày len qua khung lan can, ôm lấy từng nhịp bước bình yên.

Thế giới ngoài kia có thể xoay vần, có thể ồn ào, có thể thay đổi từng ngày. Nhưng ở nơi những con đường vẫn uốn cong theo những cánh đồng, nơi mặt trời hoàng hôn luôn biết cách tìm đường lọt qua khe lá, sự bình yên luôn có chỗ để trú ngụ. Không rực rỡ như phố thị, không rộn ràng như lễ hội, nhưng là nơi mỗi con người tìm thấy mình sau một ngày dài mưu sinh.

Cánh đồng - nơi mỗi ngày đều mang theo câu chuyện của bao mùa của người nông dân nơi làng.

Cánh đồng - nơi mỗi ngày đều mang theo câu chuyện của bao mùa của người nông dân nơi làng.

Rồi những ánh nắng cuối cùng khép lại, để lại trên nền trời một vệt vàng mơ hồ. Người ta trở về nhà, bếp lửa được nhóm lên, mâm cơm chờ đợi. Ngoài kia, bóng tối không đáng sợ, chỉ là cái chăn mềm phủ lên miền đồng quê sau khi hoàn thành bản giao hưởng của một ngày. Và ở giữa sự tĩnh lặng ấy, ta nhận ra, có những vẻ đẹp không cần tìm kiếm - chỉ cần đứng lại, thả lòng và để đôi mắt nói thay trái tim.

Trung Đông

Nguồn Phú Thọ: https://baophutho.vn/chieu-vang-tren-nhung-neo-dong-que-243583.htm