Cuộc sống bị chia cắt ở Bờ Tây
Hơn hai thập kỷ sau khi những khối bê tông đầu tiên được dựng lên, bức tường ngăn cách Bờ Tây và lãnh thổ Israel vẫn sừng sững như một đường biên chia tách đời sống, không chỉ về địa lý mà cả về tâm lý.

Người dân Palestine đi bộ bên bức tường Bờ Tây phủ đầy graffiti kêu gọi tự do và hòa bình.
Trên dải tường kéo dài hàng trăm kilômét ấy, những lớp bê tông lạnh lẽo thể hiện rõ chiến lược an ninh của Israel, đồng thời phản chiếu cảm giác bị cô lập mà nhiều cư dân Palestine phải chịu đựng mỗi ngày.
Từ cấu trúc tường chắn ban đầu, hệ thống kiểm soát và hạn chế di chuyển đã mở rộng ngày một chặt chẽ hơn. Nhiều năm trước, cư dân Bờ Tây vẫn có thể sang Israel làm việc, dù phải vượt qua các chốt kiểm soát và thủ tục an ninh phức tạp. Nhưng hiện nay, việc di chuyển đã bị siết lại nghiêm ngặt, khiến nhịp sống của người Palestine thay đổi sâu sắc.
Kể từ khi cuộc xung đột giữa Israel và Hamas bùng nổ hơn hai năm trước, Israel đã dựng gần 1.000 chốt chặn tại các thành phố và thị trấn ở Bờ Tây bị chiếm đóng. Đây được coi là mức độ kiểm soát chưa từng có, dù quân đội Israel từ lâu đã duy trì các biện pháp hạn chế đi lại kể từ khi kiểm soát khu vực này sau cuộc chiến năm 1967. Những rào chắn mới nối tiếp bức tường cũ, mở rộng thành một mạng lưới kiểm soát dày đặc, tác động mạnh tới mọi mặt đời sống.
Nhiều cổng kiểm soát mới – trong đó có những cổng chặn các tuyến đường huyết mạch nối phía Bắc và phía Nam Bờ Tây – buộc khoảng 3 triệu người Palestine phải đi đường vòng, biến quãng đường 20 phút thành chuyến đi kéo dài hơn một giờ. Quân đội Israel cho biết các chốt này nhằm “quản lý và giám sát”, nhưng người dân cảm nhận rõ sự gò bó trong từng hành trình hàng ngày.
Những hàng rào dây thép, trạm kiểm soát và các đoạn tường bê tông chia cắt khiến nhiều khu dân cư biến thành các “enclave” – những không gian bị bao quanh, thu hẹp dần khả năng tiếp cận thế giới bên ngoài.
Song các rào chắn không chỉ là cấu trúc vật lý. Chúng biểu hiện những khó khăn âm ỉ mà cư dân đối mặt: kinh tế bị hạn chế, việcsinh hoạt, học hành bị gián đoạn, và tiếp cận y tế trở nên khó khăn hơn.
Đi dọc theo tường, những bức tranh graffiti – chim bồ câu, khẩu hiệu “Tự do”, các hình ảnh hòa bình – vẫn hiện lên trên nền bê tông xám, như lời khẳng định rằng tinh thần của người dân chưa bao giờ bị khuất phục.
Dù là công trình an ninh quan trọng với Israel hay rào cản lớn đối với cư dân Bờ Tây, bức tường và mạng lưới chốt chặn kèm theo đã định hình lại toàn bộ nhịp sống nơi đây. Mỗi bước chân qua các khu vực bị phân tách đều cho thấy sức sống bền bỉ của cộng đồng, ngay cả khi quyền tự do di chuyển và cơ hội sinh kế vẫn còn bị thu hẹp đáng kể.
Mùa Đông bắt đầu tới, khi sương mù phủ mờ những mảng tường cao, người dân Bờ Tây vẫn tiếp tục sống, làm việc và gắn bó với mảnh đất của mình. Bên kia những ranh giới vật lý ấy, tiếng nói và khát vọng của họ vẫn vang lên – như minh chứng rằng sự kiên cường có thể tồn tại ngay cả dưới bóng của những bức tường kiên cố nhất.














