Đến nhà người yêu chơi, tôi lạnh người khi thấy những mảnh giấy nhỏ được in ấn, dán cẩn thận khắp mọi nơi trong nhà
Tôi luôn nghĩ người yêu rất dễ tính, hiền lành cho đến khi đến nhà anh chơi.
Sau 27 năm "ế" chỏng chơ, cuối cùng tôi cũng tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình. Chúng tôi gặp nhau một cách tình cờ trong một lần làm tình nguyện viên. Sau lần đó, cả hai thường xuyên liên lạc, hẹn hò rồi trở thành người yêu của nhau được hơn 8 tháng nay.
Suốt thời gian yêu nhau, tôi chưa từng đến nhà người yêu chơi. Bởi tôi nghĩ khi nào có quyết định chắc chắn chuyện hôn nhân rồi đến ra mắt cũng không muộn. Vả lại cả hai đều quá bận rộn với công việc của mình.
Về T (người yêu tôi), ai cũng nhận xét anh hiền lành, ăn nói chuẩn mực, hơi "nhạt" nhưng được cái an toàn. Những chàng trai "nhiều muối" thường cũng nhiều cô theo. Thôi thì nhạt nhẽo một chút cũng hay chỉ cần đối xử tốt với người yêu là đủ rồi.
Sẽ chẳng có gì để nói nếu như tôi không đến nhà T chơi vào cuối tuần trước. Hôm ấy bố mẹ anh đi du lịch Sapa, chỉ còn anh ở nhà nên anh đón tôi đến chơi. Ấn tượng đầu tiên trong tôi là nhà T khá giàu có, bề thế. Điều đáng nói là một căn biệt thự rộng lớn, có sân vườn rộng rãi nhưng lại không hề có một người giúp việc. Anh nói mọi thứ ở nhà đều do mẹ anh làm. Từ chăm sóc cây cảnh, hoa cho đến việc lau dọn nhà cửa chu đáo, sạch bong. Rồi T cười, nói rằng hi vọng sau khi cưới, tôi sẽ giúp mẹ anh chăm sóc nhà cửa gọn gàng như thế. Không hiểu sao T vừa nói xong, tôi cứ cảm thấy run cả người.
Cho đến khi vào phòng T, nhìn thấy mảnh giấy nhỏ in ấn, dán cẩn thận ngay cửa phòng, tôi đã cảm thấy một luồng không khí lạnh chạy dọc cơ thể. Mảnh giấy nhắc nhở những việc T phải làm trước khi rời phòng, từ dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp, lau sàn một ngày 2 lần, đồ đạc không được để sai vị trí cho đến việc vứt rác phải đúng nơi và dọn rác mỗi ngày dù ít hay nhiều... Thấy tôi đứng sững ở cửa, T cười, nói rằng mẹ đã huấn luyện bố con anh từ những việc nhỏ nhặt nhất. Nhờ thế mà phòng ốc, nhà cửa mới sạch sẽ không cần giúp việc.
Rồi nhà bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh đều có bảng giấy nhắc nhở từng việc. Không chỉ thế, nhà T mỗi năm có tới 7 đám giỗ và đều tự nấu chứ không thuê người. Tôi không sợ gì cả, chỉ sợ mẹ chồng quá khó tính, soi mói từng chút một. Hơn nữa tôi cũng vụng về, bừa bộn thành quen rồi, giờ về nhà anh sống chắc được vài ngày thôi là chịu không nổi rồi. Mọi thứ quy củ đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu và bức bối.
Tôi hoang mang quá. Liệu có nên làm dâu một gia đình quá coi trọng từng việc nhỏ như vậy không nhỉ? Liệu cuộc hôn nhân của tôi có hạnh phúc không khi có quá nhiều thứ luật lệ vô hình chen ngang như vậy?