Đến với bài thơ hay của Ngọc Tình
Viết về con gái và hai cháu ngoại, một bài thơ Ngọc Tình vừa viết mới đây là bài thơ làm người đọc rơi nước mắt.
Nhà thơ Ngọc Tình
Mùa đông lạnh lắm cỏ ơi
Lặng im như đất hong trời từ đâu
Cuối năm mẹ biết con đau
Hai vai một gánh, gãy nhàu một bên
Nhìn con mặn chát ngoài thềm
Hương trầm chuông đổ đêm đêm giọt buồn
Nước mắt đời chẩy vô ngôn
Chân dung bất lực mãi còn ở đây
Xuân đong đếm bước vơi đầy
Cánh hoa trắng rụng cánh bay lạ thường
Tan vào trong gió yêu thương
Tre xanh ru khúc can trường nghe con.
(Ngọc Tình)
Lời bình
Ngọc Tình là một trong số những gương mặt thơ nữ tiêu biểu và có nhiều triển vọng ở Tây Ninh. Dù chị chỉ mới xuất hiện trong những năm gần đây nhưng những gì chị viết đều cho thấy đó là một hồn thơ giàu nội lực, một người viết chắc tay và sung sức. Thơ chị đằm sâu, dạt dào cảm xúc; mỗi câu chữ được viết ra đó là cả những tâm huyết, là tình cảm thật của lòng mình, người mình.
Do vậy, những bài thơ của chị, nhất là những bài thơ tình luôn đánh động được lòng trắc ẩn của bạn đọc. Viết về con gái và hai cháu ngoại, một bài thơ Ngọc Tình vừa viết mới đây là bài thơ làm người đọc rơi nước mắt. Bởi đó là nỗi đau của một người mẹ nói với con, với cháu; đó còn là tiếng lòng thắt cả ruột gan của một người mẹ từng trải khi biết rằng con gái và cháu ngoại mình phải đối mặt với một nỗi đau, một sự thiếu hụt, mất mát lớn quá lớn. Con gái mất chồng, cháu phải mất cha, nhà thơ phải mất đi một đứa con rể quý. Nỗi đau ấy đối với một người mẹ trẻ và 2 con nhỏ thì đó là một sự thiếu hụt lớn không gì bù đắp được. Là người mẹ đã đi qua những năm tháng thăng trầm gian khổ, nên chị đã thấu hiểu nỗi đau của đứa con gái mình.
Mùa đông lạnh lắm cỏ ơi
Lặng im như đất hong trời từ đâu
Cuối năm mẹ biết con đau
Hai vai một gánh, gãy nhàu một bên
Mùa đông tiết trời lạnh làm lòng người run rẩy, cỏ cây đất trời cũng đón nhận cái lạnh giá tự nhiên. Nhưng gia đình nhà thơ lại lạnh hơn, đau hơn, rét buốt hơn, nhói lòng hơn khi có một người thân vừa xa rời cõi tạm. Dẫu biết lẽ sinh tử là quy luật tất yếu của cuộc đời nhưng sự ra đi của đứa con rể làm lòng chị đau. Nhà thơ không khỏi chạnh lòng khi nhìnthấy con gái đau đớn, bất lực đến ngẩn ngơ vào ra quanh quẩn...
Nhìn con mặn chát ngoài thềm
Hương trầm chuông đổ đêm đêm giọt buồn
Và rồi từ đây mọi gánh nặng gia đình đều phải một vai con gánh vác. Người mẹ trẻ mất chồng, hai đứa con thơ vĩnh viễn sẽ không còn bố. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai?
Nước mắt đời chẩy vô ngôn
Chân dung bất lực mãi còn ở đây
Dẫu biết sinh tử là quy luật, dẫu biết chàng rể quý của chị cũng sẽ xa rời cõi tạm vì bệnh hiểm nghèo. Nhưng sự ra đi quá sớm, làm cho nhiều người tiếc thương, thương nhất là đứa con gái của nhà thơ còn quá trẻ đã phải là người đàn bà góa bụa.
Xuân đong đếm bước vơi đầy
Cánh hoa trắng rụng cánh bay lạ thường
Tan vào trong gió yêu thương
Tre xanh ru khúc can trường nghe con.
Hơn ai hết, nhà thơ Ngọc Tình đã đành phải giấu nỗi đau và khuyên con gái mình phải can trường, dũng cảm. Phải sống, phải vượt qua nỗi đau vì còn phải nuôi hai đứa con thơ dại. Con hãy vững tin và hướng về phía trước, vào ngày mai vì dù sao vẫn còn những người thân yêu luôn ở bên con. Con hãy là tấm gương và chỗ dựa vững chắc để nuôi nấng cho 2 đứa con của con nên người. Bằng cách nói nói ẩn dụ và lối nhân hóa nhà thơ đã khéo léo nhắc nhở con phải chấp nhận và đương đầu với nỗi mất mát này, vì dù gì đó cũng là sự thật.
Nguồn VHPT: https://vanhoavaphattrien.vn/den-voi-bai-tho-hay-cua-ngoc-tinh-a17622.html