Đi lễ cầu an
Sáng sớm, vợ chồng Mai Thúy đã dậy chuẩn bị đồ đạc để lên đường đi lễ. Đã thành lệ, năm nào cũng vậy, hai vợ chồng cô thường cùng nhóm bạn đi lễ các chùa to, đền lớn gần xa vào dịp đầu năm.
Cô giúp việc vẫn còn ngái ngủ hăng hái cùng vợ chồng cô xếp đồ lên xe ô tô. Bỗng Mai Thúy giật nẩy lên hỏi cô giúp việc: “Này, cái bó hoa ly màu vàng của tôi đâu nhỉ?”. Cô giúp việc lật đật chạy vào trong tìm một hồi rồi đi ra, mặt biến sắc: “Cô ơi, tối qua tôi quên không cất vào nhà, để ở ngoài sân nên con chó Đô-la nó cắn nát mất rồi”. Mai Thúy rít lên the thé: “Chị đúng là đồ ăn hại, có mỗi vài việc bằng cái móng tay mà làm cũng không xong. Bây giờ tôi đi lễ sớm, vào chùa đấy, năm nào tôi cũng chỉ dâng hoa ly vàng ban tam bảo, thế bây giờ lấy đâu ra?”. Chị giúp việc đứng nép vào cửa, vân vê gấu áo không nói lại câu nào. Mai Thúy lên xe ô tô, đóng sập cửa thật mạnh đầy giận dữ trước khi buông lại câu: “Chị cứ liệu đấy, tôi đi lễ về rồi nói chuyện sau”.
Chiếc xe phóng vụt đi, chị giúp việc đóng cổng cẩn thận rồi quay vào dọn dẹp nhà cửa. Chị vốn là họ hàng xa đằng nhà chồng của Mai Thúy, lên giúp việc đã được vài năm nên biết tính “đồng bóng” của cô. Những lúc lên cơn giận dữ, cô mắng không tiếc lời. Nhưng khi nguôi giận hoặc có việc gì vui trong lòng, cô lại rút tiền thưởng rất hậu hĩnh và rao giảng về “làm phúc, làm việc thiện, tu tâm dưỡng tính...”. Do đó, những lời cô nói khi nãy, chị cũng chẳng để tâm.
Dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ xong thì cũng đến giờ nấu bữa sáng cho mẹ chồng của Mai Thúy. Trước đây, bà chính là người đi chợ, nấu cơm, chăm con cho vợ chồng Mai Thúy yên tâm làm ăn. Sau một cơn tai biến, bà nằm bẹp một chỗ. Nhà neo người nên vợ chồng Mai Thúy phải mượn người giúp việc. Hai vợ chồng cô lên cửa hàng lo công việc kinh doanh từ sáng tới chiều muộn mới về. Các con của họ học trường quốc tế nên có xe đưa đón. Vậy nên, trong nhà chỉ còn mỗi chị giúp việc và bà mẹ chồng. Hai bác cháu rủ rỉ nói chuyện nên bà cũng bớt buồn. Được sự chăm sóc, động viên của chị giúp việc nên bà tích cực tập luyện và đã đi được loanh quanh trong nhà.
Từ ngày có người giúp việc, vợ chồng Mai Thúy “buông” luôn việc chăm sóc mẹ. Họ quan niệm, chỉ cần bỏ tiền ra thuê người giúp việc, vậy là đủ rồi. Trước đây, cả nhà còn quây quần trong bữa cơm chiều. Nhưng từ ngày bà ốm, họ phó thác hết cho chị giúp việc. Có lần, chị nghe thấy Mai Thúy nói với chồng: “Bà bị tai biến, ăn uống hay dây rớt ra, nhìn mất cả ngon”. Họ dặn chị: “Ở nhà, chị cứ cho bà ăn cơm trước đi, chúng tôi về ăn sau”. Các cháu đi học về ăn cơm xong cũng về phòng riêng, đóng cửa với thế giới ảo của chúng. Bà cụ cứ buồn rũ ra. Tuy sống trong một nhà, nhưng sự xa cách lạnh lẽo còn hơn cả người dưng.
Đêm muộn, vợ chồng Mai Thúy đi lễ về tới nhà. Họ hỉ hả vì chuyến đi lễ cầu an đầu năm “hanh thông viên mãn”. Hai vợ chồng cười nói rổn rảng, khoe đi lễ về còn kịp ghé vào trung tâm chăm sóc người già cô đơn góp một số tiền lớn làm từ thiện. Cơ mà, tuyệt nhiên, họ không hỏi thăm chị giúp việc một câu nào về mẹ của mình. Chỉ một câu thôi cũng không.
Nguồn PL&XH: https://phapluatxahoi.vn/di-le-cau-an-179058.html