Diego Maradona và sự thật đằng sau Bàn tay của Chúa
Được tập luyện với hai đội U14, đội trường học và đội đại diện khu vực, anh ấy bắt đầu cuộc hành trình trở thành cầu thủ bóng đá của riêng mình.
Sự đánh giá cao về kỹ năng chơi bóng đã bắt đầu thay đổi; anh ấy nhận thức rõ hơn về mọi thứ trong bóng đá kể từ khi bắt đầu được huấn luyện. Trước đó rõ ràng là anh ấy rất thích thú với những pha đánh gót và những cú đá trên cao, nhưng bây giờ cũng có thể đánh giá cao những kỹ năng đơn giản hơn như nhận bóng bằng chân sau để tạo thời gian và không gian cho bản thân. Anh ấy đã dần lớn lên.
Trong bốn năm Diego Maradona đã trải qua một hành trình khẳng định cuộc sống. Sau khi bị loại một cách đáng xấu hổ trước Brazil năm 1982, cầu thủ người Argentina thấy mình phải vật lộn để thích nghi với cuộc sống ở một câu lạc bộ hàng đầu châu Âu, nơi thành công không chỉ được yêu cầu mà còn được mong đợi. Một cơn viêm gan, gãy mắt cá chân sau pha phạm lỗi của Andoni Goikoetxea, và một cuộc ẩu đả lớn giữa các cầu thủ, các quan chức của Barcelona và Athletic Bilbao vào cuối trận chung kết Copa del Rey năm 1984 được coi là thời gian đầy biến động của cầu thủ người Argentina ở Catalonia.
Và một khoản phí chuyển nhượng kỷ lục thế giới khác là 6,9 triệu bảng cho Napoli của Serie A rõ ràng là một lối thoát, vào cuối mùa giải 1983–84; nơi sinh của Catenaccio, Gaetano Scirea và là quê hương của kẻ thù không đội trời chung của ông, Claudio Gentile. Ở miền nam nước Ý, Maradona được người dân Naples yêu mến. Cảm thấy được yêu thương và đánh giá cao, El Diego mài giũa kỹ năng của mình và học cách tiết chế tính khí của mình. Maradona đang lớn lên.
Mexico 86 lẽ ra phải là Columbia 86. Một cuộc nội chiến khốc liệt, bạo lực lan tràn và các vấn đề bắt buộc về ma túy, đồng nghĩa với việc phái đoàn FIFA đã gây áp lực buộc chính phủ Columbia phải rút lại nhiệm vụ đăng cai World Cup. Vào tháng 1 năm 1983 sau cáo buộc chính trị nội bộ FIFA, Mexico được chọn làm chủ nhà thay thế.
Tháng 9 năm 1985: một trận động đất mạnh tới 8,0 độ Richter làm rung chuyển thành phố Mexico. Có 5.000 người thương vong được xác nhận và một số ước tính đưa con số lên tới gần 10.000. Các tòa nhà công cộng bị phá hủy, cơ sở hạ tầng giao thông bị tàn phá và chi phí sửa chữa ước tính lên tới 4 tỷ USD. Đây là bối cảnh của giải đấu, và nếu có một trận chung kết World Cup nào cần một vị cứu tinh thì đó chính là trận chung kết này.
Sau sự ra đi đáng tiếc ở Tây Ban Nha, Argentina lần đầu tiên có một huấn luyện viên khác tại World Cup kể từ năm 1974, và tên ông ấy là Carlos Bilardo. Năm 1983, ông đến thăm Maradona ở Tây Ban Nha, nơi ông đang hồi phục sau cơn viêm gan; khi ở đó, người đàn ông mà Diego gọi là El Narigon đã đề nghị anh làm đội trưởng của mình. Vào thời điểm đó, Maradona mới 22 tuổi, nhưng người thay thế César Luis Menotti có ý định xây dựng đội tuyển quốc gia xung quanh lá bùa hộ mệnh của mình.
Trong quá trình chuẩn bị cho giải đấu, đội tuyển Argentina đã gặp xáo trộn. Chỉ mới đạt được vòng loại và các trận giao hữu trước giải đấu chưa mang lại màn trình diễn nào có thể báo hiệu cho một kỳ World Cup thành công. Sự gián đoạn cuối cùng đã chứng kiến biểu tượng và đội trưởng vô địch World Cup, Daniel Passarella, bước ra khỏi đội ngay trước trận đấu vòng bảng khai mạc. Hậu vệ này chưa bao giờ thực sự chấp nhận việc bị tước băng đội trưởng và trao cho Maradona.
Vì vậy, Argentina được coi là trung bình có phong độ kém, đồng thời có nhiều cầu thủ xuất phát vô danh và một đội trưởng trẻ, đã ra sân gặp Hàn Quốc trong trận mở màn vòng bảng. Đầu tiên, trận đấu trông giống như một bản sao của bất kỳ trận đấu nào của Argentina năm 1982. Người Hàn Quốc đã chọn chiến thuật đã được thử nghiệm và thử nghiệm là đá Maradona, trước khi anh ấy nhận được bóng, khi anh ấy có bóng hoặc sau khi anh ấy thả bóng ra.
Nhưng bạn cảm thấy lần này mọi chuyện đã khác; không có phản ứng nào từ chàng trai 25 tuổi. Có sự thất vọng, nhưng cũng là một quyết tâm sắt đá để đứng dậy và tiếp tục cuộc chơi. Việc Maradona từ chối phản ứng và ngày càng có nhiều ảnh hưởng đến trận đấu đã khiến đội bóng châu Á phải sớm giới thiệu môn thể thao quốc gia của họ ra toàn cầu, Taekwondo (nó chỉ là môn thể thao trình diễn tại Thế vận hội 1988 ở Seoul). Các thử thách ngày càng đến với thân hình cao 5 foot 6 inch của Maradona.
Trận đấu kết thúc với tỷ số 3-1 khi Maradona kiến tạo cả ba bàn thắng. Màn trình diễn của anh ấy rất xuất sắc, mặc dù trước một trong những đội bóng nhỏ của giải đấu. Brazil, đội bóng yêu thích của nhiều khán giả trung lập trước giải đấu, đã thi đấu một ngày trước đó trong chiến thắng 1-0 không mấy thuyết phục trước Tây Ban Nha. Zico bị chấn thương khi bước vào giải đấu nên mọi người đã bắt đầu có suy nghĩ họ khởi đầu suôn sẻ và bất kỳ ai cũng có thể giành được “tình cảm bất diệt” của họ trong bốn tuần tới. Khi mọi thứ ổn định, Maradona đã ghi bàn thắng sớm. Có ai sánh được với anh ấy không?
Trận thứ hai chứng kiến Argentina gặp Ý lặp lại trận đấu năm 1982, chứng kiến Claudio Gentile vô hiệu hóa Diego Maradona bằng bạo lực. Đây sẽ là một bài kiểm tra - trận đấu này hơn tất cả những trận đấu khác sẽ cho thấy liệu Maradona đã trưởng thành thành một cầu thủ đẳng cấp thế giới mà mọi người tin tưởng hay không.
Mặc dù bị Ý dẫn trước 1-0 sau quả phạt đền sau sáu phút, Maradona đã tập hợp đồng đội của mình và tự mình kéo Argentina trở lại cuộc chơi. Lần này Azzurri không thể áp sát anh vì anh quá nhanh và quá thông minh so với người Ý, di chuyển ra vào các vị trí trung tâm khiến các trung vệ không biết nên đi cùng anh hay giữ vị trí.
Ở phút thứ 36, một đường chuyền cắt ngang qua bộ tứ vệ người Ý của Jorge Valdano đã giúp Maradona băng qua ở vị trí bên trái trong, và bằng một cú vô lê bằng chân theo bản năng; anh ấy đưa bóng vào góc xa.
Maradona đã ghi một số bàn thắng đẹp tại World Cup 1986, nhưng đây là bàn thắng đòi hỏi kỹ thuật và khả năng tinh tế. Hầu hết các cầu thủ đều không thể thay đổi sải bước và độ cao mà anh ta đá trái bóng.
Bóng ma năm 1982 đã bị đánh bại bằng một cú đánh tinh tế bằng chân trái của anh. Trận đấu kết thúc với tỷ số 1-1 và bây giờ thế giới bắt đầu chú ý đến đội tuyển Argentina này cùng số 10 đầy cảm hứng của họ. Dường như đã quyết định: Diego Armando Maradona sẽ là cầu thủ được lựa chọn cho mùa hè năm 1986.
Trận cuối cùng vòng bảng chứng kiến chiến thắng dễ dàng 2-0 trước Bulgaria. Maradona tạo ra bàn thắng thứ hai bằng đường căng ngang từ cánh trái, giúp Jorge Burruchaga không thể không ghi bàn. Argentina đứng đầu bảng và sẽ gặp Uruguay ở vòng hai. Sự bất ổn và bất ổn ban đầu cản trở sự chuẩn bị của họ đã biến mất, và phía Argentina đã trở thành một khối chặt chẽ sẵn sàng chiến đấu vì nhau.
Argentina đấu với Uruguay là trận đấu ở Nam Mỹ tương đương với Anh đấu với Scotland. Chỉ cách nhau bởi River Plate, hai nước tranh nhau trận chung kết World Cup đầu tiên, mà Uruguay thắng 4-2 ở Montevideo. Kể từ trận đấu đó, bóng đá đã trở thành công cụ được cả hai quốc gia lựa chọn để thể hiện sự vượt trội của mình so với nhau.
Trận đấu thường căng thẳng và lộn xộn, tình huống này lấn át cả màn trình diễn. Trận bóng chỉ được diễn ra theo từng đợt ngắt quãng, trước khi một hành vi cố ý phạm tội nhẹ một lần nữa khiến trận đấu phải dừng lại. Argentina dẫn trước 1-0 vào những phút cuối hiệp một.
Khi trận đấu tiếp diễn, Maradona ngày càng trở nên có ảnh hưởng hơn. Chính sự đĩnh đạc và khả năng xử lý thăng bằng khi anh ấy nhận bóng và sau đó, chỉ trong một hoặc hai lần chạm đã thoát xa người đeo bám anh ấy khiến khán giả phải há hốc mồm. Họ chưa từng thấy một tuyển thủ nào có ảnh hưởng lâu dài đến như vậy. Đội tuyển Brazil 1982 vừa luân chuyển sự xuất sắc của họ trong toàn đội, nhưng ở đây lại có một người vượt xa các cầu thủ khác trên sân, điều đó gần như không công bằng.
Có nhiều người muốn đội tuyển Anh chiến thắng; đồng ý rằng tuyển Anh thời điểm đó không có những cầu thủ đẳng cấp thế giới, nhưng khi họ tham gia một giải đấu, nhiều khán giả muốn Tam sư thành công. Khởi đầu tệ hại đã được thay thế bằng sự lạc quan thận trọng nhờ Gary Lineker trẻ hóa, người đã ghi 5 bàn sau 2 trận để thiết lập trận tứ kết với người hùng mới của người Argentina.
Trận đấu bắt đầu vào giữa trưa giờ địa phương, thi đấu dưới ánh nắng chói chang để phù hợp với khán giả châu Âu. Hóa ra, ngày 22 tháng 6 năm 1986 sẽ để lại một trong những dấu ấn không thể xóa nhòa nhất mọi thời đại của bóng đá.
Trong God Save The Queen, máy quay cắt cảnh Maradona, người đang nhìn đội tuyển Anh. Đôi mắt đen láy, khuôn mặt lộ rõ cảm xúc của một quốc gia bốn năm trước đã thua trong Chiến tranh Falklands. Người của Bobby Robson hát bài quốc ca của họ, trong khi Artful Dodger mặc áo xanh quyết định cách tốt nhất để khiến người Anh phải trả giá.
Hiệp một diễn ra khá căng thẳng, Argentina là đội chơi tốt hơn. Anh hài lòng hơn với việc ngăn chặn Argentina hơn là chơi trò chơi của riêng họ. Tỷ số 0-0 trong hiệp một đã làm hài lòng đội tuyển Anh, nhưng đó là một kết quả rất tốt và cầu thủ yêu thích của rất nhiều khán giả trước đội mà họ muốn giành chiến thắng vẫn được bảo toàn một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, đến phút thứ 51, điều đó đã xảy ra. Một pha phối hợp một hai của Maradona đã khiến bóng đi chệch cột dọc của Steve Hodge về phía Peter Shilton. Maradona tiếp tục chạy và lao lên đánh đầu. Mục tiêu. Thành thật mà nói, họ không thấy bóng chạm tay diễn ra, nhưng sau lần phát lại đầu tiên, họ cảm thấy nó đúng như họ cảm nhận.
Khuôn mặt đỏ bừng, cổ họng nghẹn ngào, mắt bắt đầu cay xè khi chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt mà họ không thể tin rằng đó là sự thật. Họ vỗ tay trái cùng với các cầu thủ Anh, với hy vọng viển vông rằng một cuộc phản đối tiếp theo của người Anh sẽ chứng kiến trọng tài lật ngược quyết định của mình.
Vào phút thứ 55, điều đó lại xảy ra: chỉ mất 10,8 giây, 44 sải bước và 12 lần chạm bóng.
Đó là thiên tài; không thể tin được những gì đã thấy. Trong khoảng thời gian bốn phút, một người đàn ông ở lục địa khác đã khiến khán giả khóc vì thất vọng, để rồi sau đó lại khơi dậy sự hoài nghi và ngưỡng mộ tột độ.
Người ta nói ký ức chỉ là những bức ảnh chụp nhanh của thời gian, không phải là sự kiện tái diễn trong thời gian thực, nhưng trong hai sự việc đó, rất nhiều người nhớ rõ ràng mọi thứ – cảm xúc thể xác và cảm xúc. Họ có thể ca ngợi bàn thắng thứ hai đó cả ngày, tách ra và thảo luận về từng lần chạm bóng trong số 12 lần chạm bóng đó, những bước chạy nhanh, bốn lần chạm và duy trì quyền kiểm soát. Đó là sự hoàn hảo.
Argentina tiếp tục giành chiến thắng 2-1. Những ngày tiếp theo, chứng kiến những bình luận, bài viết tràn ngập khắp các tờ báo lá cải ở Anh, trong khi bọn trẻ ở trường cố gắng đấm bóng vào khung thành miệng hét lên Maradona. Còn bàn thắng thứ hai thì sao? Tại sao họ có vẻ cố gắng tái hiện lại động tác xoay tròn của đội trưởng Argentina trên đường hướng tới khung thành? Không phải lần cuối cùng họ đánh giá cao hiệu suất của một trận đấu đẹp mắt hơn kết quả. Vì còn quá nhiều những trận đấu khác mà họ được chứng kiến.
Argentina lúc này đã không thể bị ngăn cản, trận bán kết với Bỉ chỉ đơn thuần là bước đệm cho điều dường như đã được định trước của Argentina là vô địch World Cup. Maradona ghi thêm hai bàn nữa trong chiến thắng 2-0 đầy thoải mái. Bàn đầu tiên là một bản sao gần như ngược lại của bàn thắng vào lưới Ý. Lần này, nó thể hiện qua một pha chạy chỗ trong-phải và một cú vô-lê bằng chân trái bên ngoài vào góc xa. Bàn thắng thứ hai là phiên bản tồi tệ của bàn thắng vào lưới đội tuyển Anh, lần này với ít pha chạm bóng hơn và khoảng cách xa hơn. Một bàn thắng của ứng cử viên vô địch giải đấu, đó là bàn thắng tiêu chuẩn vào lưới Anh khiến nhiều người bỏ qua nỗ lực của anh ấy vào lưới Bỉ.
Trận chung kết chứng kiến Argentina đối đầu với Tây Đức. Họ hầu như không lọt vào tầm ngắm của tôi trong suốt giải đấu vì họ không phải là đội truyền cảm hứng. Lothar Matthäus - người mà Maradona sau này khẳng định là cầu thủ xuất sắc nhất mà ông từng đối đầu - là người tung xúc xắc cuối cùng cho phần còn lại của thế giới trong nỗ lực ngăn chặn El Diego.
Matthäus có lẽ đã làm tốt nhiệm vụ ngăn chặn lối chơi của Maradona hơn bất kỳ ai khác đã làm trong giải đấu, nhưng đến lúc này, phần còn lại của đội Argentina tràn đầy tự tin đến mức họ dường như cùng thừa nhận rằng đã đến lượt mình giành chiến thắng.
Argentina ghi bàn ở phút thứ 23 nhờ công của hậu vệ cánh José Brown, để dẫn trước 1-0 ở hiệp một. Trận đấu tưởng như đã kết thúc sau khi Jorge Valdano thực hiện một pha dứt điểm chuẩn xác ở phút thứ 55. Tuy nhiên, người Đức nổi tiếng là người kiên cường và hai bàn thắng chóng vánh ở phút 74 và 81 khiến đoàn quân của Bilardo bất ngờ phải đặt câu hỏi. Làm sao họ có thể giành chức vô địch World Cup trong vòng chín phút ?
Cách duy nhất để câu chuyện có thể kết thúc tốt đẹp hơn là nếu Maradona ghi bàn thắng thứ ba và cũng là bàn thắng cuối cùng. Thay vào đó, đó là đường chuyền tuyệt vời đầu tiên của số 10, chia cắt toàn bộ hàng tiền vệ và hậu vệ Tây Đức. Jorge Burruchaga băng lên và bình tĩnh đưa bóng qua Harald Schumacher để nâng tỷ số lên 3-2.
Argentina đã từ chỗ được cho là không còn hy vọng trở thành nhà vô địch thế giới. Chưa bao giờ có một giải đấu bị ảnh hưởng bởi chỉ một người chơi. Chưa bao giờ có một người nào có thể tạo nên sự khác biệt như thế cho một đội bóng.
Đã có những cầu thủ xuất sắc tại nhiều kỳ World Cup – Pelé và Johan Cruyff chỉ kể tên hai người – nhưng họ đều là thành viên của một đội bóng vĩ đại. Tôi rất nghi ngờ sẽ có một giải đấu được thống trị bởi một người chơi ở mức độ như vậy một lần nữa.
Maradona đến Mexico 86 với tư cách là một cầu thủ đang trên đà trở thành một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới hoặc một trong những cầu thủ vĩ đại nhất thế giới. Anh ấy rời giải đấu với tư cách là tay cầu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại ?
Diego sẽ trở lại World Cup ở Ý, nhưng chấn thương lần này sẽ ngăn cản màn trình diễn lặp lại. Tuy nhiên, cậu người con trai của Naples sẽ gây ra tranh cãi khắp cả nước tại quê nhà của mình trên đường vào chung kết lặp lại. Maradona sẽ trở lại lần nữa, lần này với tư cách là Thiên thần khóc
Maradona 3-1 Hàn Quốc (3 kiến tạo)
Maradona 1-1 Ý (1 bàn)
Maradona 2-0 Bulgaria (1 kiến tạo)
Maradona 1-0 Uruguay*
Maradona 2-1 Anh (2 bàn)
Maradona 2-0 Bỉ (2 bàn)
Maradona 3-1 Tây Đức (1 kiến tạo)