Được và mất
Có một nữ sinh viên mới tốt nghiệp được điều về Cục. Cô ta họ Thiệu, là người chỉn chu, biết cách trang điểm khiến nhiều nam giới trong Cục không khỏi xao xuyến, luôn kiếm cớ để qua lại phòng của Tiểu Thiệu. Lã Vũ thấy cô ta đẹp như vậy cũng không khỏi động lòng.
Lã Vũ, 32 tuổi đang là Phó Cục trưởng, đường quan vận hanh thông, trong số bạn cùng học thì anh ta là người có thể diện nhất. Trước khi làm Phó Cục trưởng, anh ta còn chưa có tham vọng làm quan nhưng sau khi ngồi vào ghế Phó Cục trưởng, nhấm nháp hương vị làm quan rồi thì mới thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu thành ngữ dân gian “Quan nhất thời, dân vạn đại” cho nên anh ta bắt đầu thấy rằng mình cần phải tự bổ trợ lối sống của tầng lớp trên, dần dần tự ép mình vào khuôn khổ, giữ gìn từng tiếng nói, nụ cười trước mặt cấp dưới. Cần xây dựng hình ảnh của lãnh đạo trong đơn vị cho những bước thăng tiến mới.
Ông trời không phụ lòng người. Lã Vũ làm Phó Cục trưởng chưa đầy hai năm thì chiếc ghế Cục trưởng bị bỏ trống bởi vì Cục trưởng được vinh thăng Phó Chủ tịch thành phố. Đến lúc này thì Lã Vũ không thể bình chân như vại được nữa bởi vì Cục hiện nay có 3 Phó Cục trưởng; hai Phó Cục trưởng kia tuy tên tuổi được xếp trên Lã Vũ nhưng đều đã qua độ tuổi được đề bạt, chỉ còn một mình anh ta là đủ điều kiện.
Cũng cần phải nói, do tính chất đặc thù công tác của cơ quan Cục, chức danh Cục trưởng xưa nay đều được đôn tại chỗ lên, chưa bao giờ đưa người từ nơi khác về, mấy vị Cục trưởng tiền nhiệm trước đây chẳng cũng là đôn từ Phó Cục trưởng lên đó sao? Chỉ một yếu tố đó thôi cũng cho thấy rằng khả năng Lã Vũ được vinh thăng Cục trưởng là 100% rồi.
Lã Vũ tuy nội tâm rất kích động nhưng không hề có biểu hiện một chút thanh sắc ra ngoài; anh ta biết rằng trong thời điểm nhạy cảm này, càng trầm tĩnh càng tốt, vẫn đi sớm, về muộn, suốt ngày cẩn thận, chắc chắn, làm tốt những nhiệm vụ thuộc về phần của mình, tuyệt đối không vượt quá trách nhiệm, quyền hạn để tránh những tỵ hiềm về 3 chữ “quyền Cục trưởng”.
Đối với hai vị Phó Cục trưởng lớn tuổi hơn, Lã Vũ tôn trọng hơn lúc bình thường, một việc dù nhỏ cũng có thỉnh thị, xin ý kiến rõ ràng. Hai vị Phó Cục trưởng này rất hài lòng về thái độ cùa Lã Vũ; vị phó thứ nhất còn vỗ vai Lã Vũ, nói: “Lã Vũ à, cậu còn trẻ, làm việc lại cẩn trọng, là nhân tài duy nhất, sau này tất phải gánh trọng trách...”. Lã Vũ lập tức khiêm tốn: “Cái đó còn phải nhờ bậc lãnh đạo tiền bối chỉ bảo nhiều”.
Có một nữ sinh viên mới tốt nghiệp được điều về Cục. Cô ta họ Thiệu, là người chỉn chu, biết cách trang điểm khiến nhiều nam giới trong Cục không khỏi xao xuyến, luôn kiếm cớ để qua lại phòng của Tiểu Thiệu. Lã Vũ thấy cô ta đẹp như vậy cũng không khỏi động lòng. Tiểu Thiệu cũng có tình cảm với Lã Vũ, thường bỏ mặc đồng nghiệp chạy đến phòng Lã Vũ để “thỉnh thị công tác”.
Mặc dù trong lòng rất vui sướng nhưng anh ta biết lúc này mà nên dính vào chuyện nam nữ sẽ gây chuyện dị nghị, thị phi, trở ngại cho bước đường thăng tiến của mình. Vì thế, mỗi lần Tiểu Thiệu vào phòng, Lã Vũ đều mượn cớ có việc bận phải đi ra ngoài nhưng dường như anh ta lại có sức hút rất lớn nên Tiểu Thiệu luôn tìm đủ mọi cách để gần gũi anh ta.
Tình cảm giữa vợ chồng Lã Vũ rất tệ, đã vài lần ầm ĩ đến mức suýt ly hôn, phải nhờ bạn bè khuyên giải rất nhiều việc mới tạm gác lại. Lúc đó, Lã Vũ đã từng nghĩ phải tìm lý do gì phù hợp để kiên quyết ly hôn với vợ, rồi chủ động tiếp cận và cưa đổ Tiểu Thiệu. Thế nhưng, trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm này, anh ta thấy chỉ còn có thể kìm nén dục vọng mà đối xử lạnh nhạt với Tiểu Thiệu.
Nhân ngày nghỉ lễ quốc khánh, cơ quan tổ chức liên hoan tại một nhà hàng lớn và để hoạt động thêm náo nhiệt, mọi người đều có thể đưa người thân đi cùng, Lã Vũ cũng có mặt cùng vợ. Trên một sàn nhảy lớn hình bầu dục, Tiểu Thiệu đang trở thành đối tượng theo đuổi của cánh mày râu, xếp hàng đợi đến lượt nhảy với cô.
Trong lòng Lã Vũ cũng cực kỳ muốn nhảy với Tiểu Thiệu một bài nhưng rồi anh ta ghìm nén được, không ra sàn nhảy với ai cả, ngồi một mình hút thuốc trên chiếc sô fa kê ở góc phòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn theo bóng dáng thanh thoát, nhẹ nhàng như đang bay lượn của Tiểu Thiệu.
Bản nhạc vừa hết, Tiểu Thiệu xua tay với người đã hẹn nhảy với mình, đi đến trước mặt Lã Vũ, chìa tay: “Lã Cục trưởng, em xin mời anh nhảy một bài”.
Lã Vũ thoáng ngây người, vừa muốn đứng dậy nhưng liếc nhìn xung quanh thấy rất nhiều người đang chăm chú nhìn mình thì lại thấy khó quá: Không nhảy trước mặt quá nhiều người thế này là làm tổn thương Tiểu Thiệu, mà nhảy thì vợ đang nhìn dán vào mình, nếu không may mà bùng nổ ghen tuông thì hậu quả khó mà lường trước.
Đầu óc Lã Vũ quay cuồng; thời gian ước chừng 30 giây trôi qua, Tiểu Thiệu không nín nhịn được nữa, cánh tay đưa ra mời nhảy buông thõng, cô đưa tay ôm mặt, vừa khóc vừa chạy đi.
Sau khi sự việc xảy ra, tuy Lã Vũ rất hối hận nhưng so sánh giữa được và mất thì anh ta thấy mình được nhiều hơn, ít nhất sẽ không có ai chú ý đến anh ta về phương diện quan hệ nam- nữ.
Ngày hôm sau đi làm, Tiểu Thiệu đến phòng làm việc của Lã Vũ với đôi mắt húp đỏ. Cô đóng ngay cánh cửa lại, đứng trước mặt Lã Vũ, nghiến răng nói: “Phó Cục trưởng Lã, ngoài việc muốn làm Cục trưởng, anh không cần gì nữa ư? Làm Cục trưởng mà phải quan trọng đến thế sao?”. Không đợi Lã Vũ trả lời, cô quay người mở cửa bước thẳng ra ngoài, cũng chẳng buồn khép cánh cửa lại. Lã Vũ mỉm cười độ lượng, tự ra đóng cửa.
Quyết định bổ nhiệm rất nhanh đã có nhưng kết cục lại khác hẳn với dự liệu của Lã Vũ: Phó Cục trưởng thứ nhất đảm đương chức danh tân Cục trưởng, đề bạt một Trưởng khoa có thành tích trong công tác, không những trẻ tuổi hơn Lã Vũ làm Phó Cục trưởng mà họ tên trong văn bản quyết định còn xếp bên trên họ tên của Lã Vũ.
Chính trong khi Lã Vũ còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì Phó Cục trưởng thứ nhất gọi anh ta sang phòng làm việc, an ủi mấy câu rồi thủng thẳng: “Thật ra, lần này mà so sánh thì cậu có thực lực đấy, nhưng chủ quản của Cục chúng ta là ông Thiệu, Chủ tịch thành phố lại có ý kiến về cậu, nói cậu tư thế đã ngông nghênh, quan hệ với quần chúng lại không tốt nữa...”.
“Chủ tịch Thiệu...? Tôi chưa bao giờ được tiếp xúc trực diện với ông ấy”.
Phó Cục trưởng thứ nhất cười nhạt: “Nhưng, cậu đã tiếp xúc trực diện với con gái ông ấy rồi đấy. Chủ tịch Thiệu là bố của Tiểu Thiệu ở Cục của chúng ta”.
“Cái gì?”, Lã Vũ cơ hồ muốn ngã khuỵu, hai mắt mở trừng trừng. Tiểu Thiệu chính là con gái yêu của Chủ tịch Thiệu sao? Tại sao mà mình lại không biết thế nhỉ?
Phó Cục trưởng thứ nhất không đáp mà chỉ nở một nụ cười ruồi, đầy mưu mô và toan tính.
Trần Dân Phong (dịch)
Nguồn VNCA: http://vnca.cand.com.vn/truyen/duoc-va-mat-606036/