Ghen tỵ...
Ai trong đời mà chưa một lần lặng lẽ nhìn người khác, lòng chợt ghen tỵ? Một cảm giác nhoi nhói, mơ hồ, khiến ta giật mình và thấy mình bé nhỏ trong khoảnh khắc thoáng qua. Thế mà có khi, ghen tỵ lại là một phần rất đỗi bình dị, rất đỗi đáng yêu của tuổi thơ.
Thuở ấy, tôi ghen tỵ với thằng bạn hàng xóm vì nó có một con diều lớn. Diều của tôi bé xíu, vải mỏng, dây thừng quấn chặt đến nổi chẳng dám thả cao vì sợ đứt. Tôi đứng từ xa nhìn nó kéo con diều bay phấp phới lên cao, lòng dấy lên chút ghen tỵ vụng về của tuổi nhỏ. Nhưng rồi khi thấy nó vui cười, tôi lại thấy lòng dịu xuống, và chỉ mong lần sau nó cho mình cùng chơi.
Có những đứa trẻ ghen tỵ vì bạn có đồ chơi mới, vì bạn học giỏi, vì bạn được thầy cô khen ngợi. Thế nhưng cái ghen tỵ của trẻ con chẳng bao giờ kéo dài. Đôi khi, nó là động lực, là lời thúc giục âm thầm để ta cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn, để một ngày nào đó tự hào vì đã vượt qua mình của ngày hôm qua. Ghen tỵ không hẳn là xấu, nếu nó chỉ dừng lại ở cảm giác nhẹ nhàng, trong sáng, như những làn gió thoảng qua.
Tuổi lớn hơn chút, tôi bắt đầu ghen tỵ với bạn bè khi chúng có những kỷ niệm đẹp đẽ hơn. Nhìn những bức hình bạn khoe với nụ cười tươi rói, tôi thấy chạnh lòng khi nghĩ về những ngày mình lặng lẽ, không đủ rực rỡ như thế. Tôi ghen tỵ khi nghe những câu chuyện bạn bè kể về những chuyến đi xa, về những chiều hoàng hôn nắm tay cùng ai đó trên bờ biển. Những kỷ niệm của tôi bình thường, giản dị quá. Có lúc tôi tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ những điều đẹp đẽ của tuổi trẻ.
Nhưng rồi tôi hiểu, rằng mỗi người đều có những khoảnh khắc riêng, những vẻ đẹp riêng không cần phải giống nhau. Ghen tỵ chỉ như những cơn sóng nhỏ dập dìu, đẩy tôi đến những suy tư sâu lắng hơn về bản thân mình. Tôi học cách yêu hơn những kỷ niệm của mình, dù giản dị hay nhỏ nhoi. Mỗi kí ức, mỗi đoạn đường tôi đã đi qua, đều là một phần không thể thiếu trong hành trình tìm kiếm bản thân.
Trong một lần đi lạc giữa thành phố vào mùa đông, tôi tình cờ bắt gặp một đôi tình nhân ngồi sát bên nhau nơi góc phố. Lòng tôi chợt dấy lên chút ghen tỵ không tên, mong mỏi một vòng tay để nương tựa giữa phố phường xa lạ. Cảm giác ấy thật mong manh, nhẹ nhàng như hơi thở của mùa đông, lướt qua rồi tan biến. Có những lúc, ghen tỵ chỉ đơn giản là chút khát khao vụn vặt của lòng người, không nặng nề, không cay nghiệt, mà chỉ là nỗi mong muốn gần gũi của một tâm hồn đang trưởng thành.
Thời gian trôi, tôi thấy mình vẫn thỉnh thoảng ghen tỵ với những người xung quanh. Nhìn họ thành công, tôi tự hỏi liệu mình có làm được như họ không. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng ghen tỵ không phải là sự ghen ghét, mà là một cách để tôi khám phá khát vọng và khả năng của bản thân. Ghen tỵ cho tôi động lực để phấn đấu, để tự tin rằng mình cũng có thể chinh phục những đỉnh cao mà mình mơ ước.
Ghen tỵ giống như làn nước mát mẻ nơi con sông quê, có thể xoa dịu cái nóng bức mùa hè và làm dịu tâm hồn. Nó không khiến ta yếu đuối, mà ngược lại, giúp ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Ghen tỵ không phải là bóng tối che mờ mắt, mà là ánh sáng giúp ta thấy rõ con đường phía trước.
Cuộc sống vốn là sự so sánh, là những lần nhìn lại bản thân giữa biển người. Nhưng mỗi người là một cá thể riêng biệt, với câu chuyện và ký ức riêng. Nếu biết giữ cho ghen tỵ ở mức độ dịu dàng, ta sẽ thấy nó như một người bạn đồng hành, âm thầm thôi thúc ta tiến lên. Ghen tỵ chỉ đáng sợ khi nó biến thành sự thù hằn, khi ta lạc mất chính mình giữa những thành tựu của người khác.
Trong những lần ghen tỵ, tôi tự nhắc nhở mình về giá trị của bản thân, về những gì mình có, những ai bên cạnh mình. Đó là gia đình, là những người bạn yêu quý, là kỷ niệm giản dị mà quý giá. Mỗi ký ức đều là một mảnh ghép tuyệt đẹp, một dấu ấn không thể thay thế. Và ghen tỵ, nếu như một nhắc nhở êm dịu, sẽ giúp tôi trân trọng hơn tất cả những gì mình đang có, và vững vàng bước trên hành trình riêng biệt của mình.
Nguồn Thanh Hóa: https://vhds.baothanhhoa.vn/ghen-ty-33880.htm