Giáo viên tiểu học kể lại 2 tháng chống chọi dịch bệnh Covid-19

Hai tháng qua là khoảng thời gian khó khăn với gia đình cô giáo Xiao Ya ở Vũ Hán, Trung Quốc. Cô từng thấy cay đắng, bất công nhưng rồi nhận ra mình may mắn.

Nhiều tuần sau khi xuất viện, thỉnh thoảng, Xiao Ya, giáo viên tiểu học ở Vũ Hán, Trung Quốc, vẫn cảm thấy khó thở. Cô đã phải nằm viện suốt một tháng để điều trị căn bệnh viêm phổi do virus corona gây ra.

Ngay cả việc nấu cháo đơn giản cũng quá sức, vì thế, cô giáo 40 tuổi chọn cách mua đồ nấu sẵn để tiếp tục vượt qua quãng thời gian cách ly bắt buộc sau khi ra viện.

Nhưng cô cảm thấy bản thân rất may mắn vì ít nhất, bố mẹ cô vẫn khỏe mạnh trong trận dịch khiến hàng nghìn người ở Trung Quốc tử vong. Hiện tại, họ cách ly tại khách sạn. Gia đình Xiao Ya cùng nỗ lực, chờ ngày đoàn tụ.

 Xiao Ya mất nhiều thời gian, công sức để tìm kiếm cơ hội nhập viện điều trị cho bố mẹ mình. Ảnh: EPA-EFE.

Xiao Ya mất nhiều thời gian, công sức để tìm kiếm cơ hội nhập viện điều trị cho bố mẹ mình. Ảnh: EPA-EFE.

Chật vật tìm kiếm cơ hội nhập viện

Trong thời gian mắc Covid-19, mỗi người trong gia đình cô điều trị tại các bệnh viện khác nhau.

“Tôi nằm ở bệnh viện dã chiến Fangcang, vốn là trung tâm triển lãm. Thỉnh thoảng, tiếng khóc lại đột ngột vang lên đâu đó. Mãi lúc sau, tôi mới nhận ra ai đó đã mất đi người yêu thương. Tôi nhận ra mình thật may mắn. Bố mẹ và tôi đều sống sót, đó là điều quan trọng nhất”, nữ giáo viên nhớ lại.

Việc giữ thái độ sống lạc quan trong khoảng thời gian khó khăn ấy truyền động lực sống cho cả Xiao Ya lẫn các bệnh nhân, nhân viên y tế xung quanh cô.

Cuối tháng 1, bố cô, 70 tuổi, ho suốt 10 ngày. Mẹ cô, 68 tuổi, gần như không ăn được gì trong một tuần. Xiao cũng chán ăn, sốt nhẹ. Cảm thấy không ổn, cô kiểm tra thân nhiệt bố mẹ. Cả hai đều sốt nhẹ.

Chụp cắt lớp vi tính cho thấy hai người viêm phổi nặng. Lúc đó, cô Xiao chưa kiểm tra phổi. Cô chỉ suy nghĩ phải cho bố mẹ nhập viện.

Bố mẹ đều quá yếu, di chuyển khó khăn, Xiao Ya tự đi đến các bệnh viện, đặt trước để xét nghiệm virus corona rồi mới thông qua ủy ban khu phố để được sắp xếp chỗ nằm viện.

Tiếp đến, Xiao tìm kiếm bệnh viện, nhiều khi phải chờ đến nửa đêm, điền hàng loạt đơn từ chỉ với hy vọng bố mẹ mình được điều trị.

Đầu tháng 2, 11 triệu dân ở Vũ Hán bị phong tỏa. Bệnh viện quá tải nghiêm trọng. Hàng loạt bệnh nhân xếp hàng trước cửa các phòng khám qua đêm nhưng vẫn không đến lượt khám. Lúc đó, bệnh viện dã chiến chưa xây xong.

“Tôi từng thấy cay đắng, cảm thấy không công bằng khi cả gia đình nhiễm bệnh. Lịch sinh hoạt nhà tôi rất đơn giản, chỉ từ tiệm tạp hóa về nhà. Chúng tôi không ăn thịt động vật hoang dã, cũng không biết chợ hải sản Hoa Nam (nơi được cho phát tán virus corona) ở đâu”, cô Xiao nói.

Cô chỉ biết cơ hội bố mẹ được nằm viện quá mong manh. Trong quá trình cô tìm kiếm, một đồng nghiệp, 28 tuổi, phải điều trị như bệnh nhân ngoại trú do bệnh viện thiếu giường.

“Nhiều người cố gắng giúp gia đình tôi bằng cách chia sẻ thông tin họ biết, dù nhỏ nhất. Sức khỏe của tôi cũng suy giảm nhiều. Tôi thậm chí khó cầm nổi điện thoại nên phải nhờ đồng nghiệp giúp đỡ”, cô giáo tiểu học kể.

Sau 3 ngày xếp hàng chờ nhận giường, bố mẹ Xiao nhập viện ở hai nơi. Cuối cùng, cô cũng được kiểm tra phổi. Bệnh viện dã chiến Fangcang hoạt động, cô Xiao Ya vào đó điều trị.

 Hình ảnh nhân viên y tế tại bệnh viện dã chiến Fangcang đẫm mồ hôi, di chuyển khó khăn khiến cô Xiao vừa có thêm lòng tin vừa thấy áy náy với họ. Ảnh: EPA-EFE.

Hình ảnh nhân viên y tế tại bệnh viện dã chiến Fangcang đẫm mồ hôi, di chuyển khó khăn khiến cô Xiao vừa có thêm lòng tin vừa thấy áy náy với họ. Ảnh: EPA-EFE.

Vượt qua đại dịch, chờ ngày đoàn tụ

“3 ngày đầu tiên hoàn toàn hỗn loạn. Nhân viên y tế, tất cả đều từ tỉnh Sơn Đông, loay hoay không biết làm gì. Bệnh nhân vội vã lấy phần ăn, đồ ăn chỉ có lượng nhỏ, thậm chí đã hỏng. Bệnh viện không có nhân viên vệ sinh. Bác sĩ, y tá phải làm mọi việc dọn dẹp”, cô Xiao nhớ lại.

Sau đó, bệnh viện nhận thêm chi viện, dần đi vào nề nếp. Xiao Ya mắc chứng lo âu nghiêm trọng, phải nhận tư vấn tâm lý từ nhân viên y tế.

Nữ giáo viên kể họ cố hướng dẫn cô cùng các bệnh nhân khác suy nghĩ tích cực, tập thể dục hoặc khiêu vũ nhẹ nhàng. Họ thậm chí gấp hạc giấy, để lại lời cổ vũ trên những tờ giấy nhắn dán trên tường để động viên bệnh nhân.

Bố mẹ cô nằm ở hai nơi khác nhau, vẫn luôn lo lắng. Xiao Ya gọi điện mỗi ngày để họ yên tâm.

Nhìn lại quãng thời gian đã qua, cô hiểu gia đình mình nhận được rất nhiều sự trợ giúp. Cô đặc biệt biết ơn những nhân viên y tế từ Sơn Đông đã đến, hỗ trợ người dân Vũ Hán vượt qua đại dịch.

“Bác sĩ, y tá có mặt mọi lúc. Bất cứ khi nào tỉnh giấc, tôi đều thấy họ đang thăm khám người bệnh. Nửa đêm, dậy đi vệ sinh, tôi vẫn thấy họ ngồi đó, theo dõi tình hình bệnh nhân. Điều đó giúp tôi cảm thấy an toàn”, cô Xiao chia sẻ.

Để tiết kiệm đồ bảo hộ, nhân viên y tế không ăn uống hay đi vệ sinh trong suốt 6 giờ. Kính bảo hộ mờ hơi nước, quần áo đẫm mồ hôi. Xiao Ya rất cảm động khi chứng kiến y, bác sĩ ngày đêm chiến đấu chống dịch.

“Có lần, tôi đi cùng một y tá. Cô ấy bảo tôi đi chậm chút vì cô thấy khó thở và không thể bước vững do bộ đồ bảo hộ nặng nề. Tôi thấy rất áy náy”, Xiao Ya tâm sự.

Cô kết bạn WeChat (ứng dụng nhắn tin của Trung Quốc) với tất cả bác sĩ, y tá cô gặp tại bệnh viện dã chiến. Mẹ cô cũng chụp ảnh những người giúp đỡ mình, gửi ảnh vào nhóm chat chung của gia đình.

Bà muốn nhớ tất cả, dù không thể nhận ra ai dưới bộ đồ bảo hộ. Mỗi ngày, bà đều kể lại những việc nhỏ nhất họ làm cho mình.

Khi Xiao Ya cùng các người bệnh khác di chuyển sang bệnh viện Hỏa Thần Sơn, họ liên tục cúi đầu cảm ơn các nhân viên y tế đi cùng, nước mắt liên tục rơi.

Cuối cùng, ngày 10/3, Xiao Ya xuất viện. 3 ngày sau, bố cô được xác định khỏi bệnh. Cô về nhà, tiếp tục cách ly 14 ngày sau khi cách ly tại khách sạn hai tuần. Bố cô cũng thực hiện quy định tương tự. Mẹ cô xuất viện hôm 21/3, hiện cách ly ở khách sạn khác. Họ không hề phải trả khoản tiền nào trong quá trình đó.

Từ ban công khách sạn nơi cách ly, bố Xiao Ya có thể nhìn thấy căn nhà của gia đình họ. Tuần tới, ông sẽ có mặt tại nhà, đoàn tụ với vợ con.

“Bố bảo chỉ muốn nấu một nồi súp củ sen, đặc sản của Vũ Hán, để gia đình cùng thưởng thức. Ngày nào ông cũng nói vậy”, Xiao Ya nói.

Nguyễn Sương

Nguồn Znews: https://news.zing.vn/giao-vien-tieu-hoc-ke-lai-2-thang-chong-choi-dich-benh-covid-19-post1065997.html