Hai đoản khúc buồn!

Đàn ông luôn yếu đuối trước mẹ, cũng như mình những năm còn má, là một lần hôn lên vai má, là một lần ôm má, là một lần thủ thỉ với má về những ấu dại xa xưa. Có bấy nhiêu thôi mà muộn phiền trần gian tan biến cả...

Đoản khúc buồn Đồng Đức Bốn

1. Đàn ông nhớ mẹ!

Một người anh của mình vừa mất mẹ, tháng Bảy mưa ngâu thật buồn.

Lũ chúng mình, những gã thanh niên chấp chới trung niên, mỗi lần cắt tóc, nhìn tóc bạc lẫn với tóc đen rơi xuống vốn đã nhiều nỗi hắt hiu.

Đàn ông luôn yếu đuối trước mẹ, cũng như mình những năm còn má, là một lần hôn lên vai má, là một lần ôm má, là một lần thủ thỉ với má về những ấu dại xa xưa. Có bấy nhiêu thôi mà muộn phiền trần gian tan biến cả.

Hôm rồi mình đọc báo, thấy có mẹ của một ca sĩ không may bị tai nạn giao thông mất đi. Ca sĩ đang thụ án tù giam, mẹ mưu sinh bằng cách nhặt ve chai, gom góp tiền thăm nuôi con. Xót xa không ký tự nào diễn tả được.

Con lấp lánh đời mình, mẹ nhạt nhòa phận mẹ. Nhưng có sao đâu, mẹ chưa bao giờ oán thán, chưa bao giờ kêu ca, chưa bao giờ so bì. Con thành danh lúc nào mẹ không mừng vui.

Đàn ông ham chơi, đàn ông nông nổi.

Đàn ông hứng lên xài tiền không đếm, nói cười không tháng ngày, thênh thang phố xá, phóng khoáng thời gian, chân dẫu liêu xiêu mắt dẫu hơi nhòe, vẫn ném mình vào những đãi bôi thời vận.

Tàn một nỗi vui, đàn ông nằm nhìn cuộc đời trống rỗng. Những lúc ấy nhớ gì, những lúc ấy nhớ nhiều, nhớ nhiều nhất là về mẹ.

Nhớ món ăn mẹ nấu, nhớ lời mẹ dặn, nhớ lúc mẹ cười, nhớ một câu chuyện hối hận, nhớ một quãng ấu thơ.

Thế giới này rộng lớn bao nhiêu cũng không bằng một lần cầm tay mẹ, thế giới này có phù hoa bao nhiêu cũng không bằng mùi mồ hôi mẹ, phù phiếm này có đắm say bao nhiêu cũng không bằng bầu sữa mẹ.

Đàn ông nhớ mẹ thì biết làm sao, chỉ biết nước mắt chảy dài.

Tháng Bảy Vu lan, lưng đàn ông lúc nào cũng lạnh buốt, khoảng trống mênh mông này đã không còn được mắt mẹ dõi theo chở che!

2. Về quê ngày mưa!

Mưa, quê vẫn như mấy mươi năm cũ. Nghĩa trang vắng hoe, có mỗi má với mình.

Mùa này mối nhiều, mối mê ánh sáng bám đầy cái đèn điện năng lượng mặt trời trước mộ má. Ấu dại, có lần Ly với mình đặt thau nước cạnh cái đèn dầu, cánh mối bám đầy mặt nước. Những con mối béo núc, cá trắng tham mồi ăn rất nhạy.

Cái vườn của ba má, là cả thế giới với mình. Tổ chim, gà rừng, hồ nước, con suối đầy chem chép.... trưa nào mình cũng nằm giữa vườn nhìn nắng, nằm chán lại lùng sục khắp nơi. Mình nuôi bao nhiêu là chim con, chích chòe than, cà cưỡng, quành quạch mới ra ràng....

Má sợ mình bị người âm theo, đòi ba chở đi đâu xa lơ xa lắc xin thầy cho mình mảnh bùa đeo trước cổ. Có bận mình ham đánh nhau quá, thầy bói nói coi chừng mình đi tù. Má gặp mình là dặn kỹ, gặp mình là nhắc kỹ... Ngoài quốc lộ xôn xao những gã trai mới lớn ồn ào, má hốt hoảng gọi Mini tìm xem mình đang ở đâu. Mình ở nhà thì má mừng, kiểu má cứ nghĩ mình sểnh nhà phát thành anh em xã hội không bằng.

Vừa lau mộ má, vừa nói với má rất nhiều, chỉ là những câu chuyện cũ thôi. Kể cho má nghe vài điều liên quan đến gia đình, buồn quá tính than với má xíu mà thôi tội má.

Xưa nằm lăn vào người má thủ thỉ, nay hôn lên phiến đá bên trong có má nằm nghỉ ngơi.

Mưa dầm quá, khói nhang xốn mắt đỏ hoe!

PV

Nguồn ANTG: http://antgct.cand.com.vn/nhan-dam/hai-doan-khuc-buon-564893/