Hành trình chữa lành bắt đầu từ sự chân thật
Có những vết thương không nằm trên da thịt mà hằn sâu trong ký ức. Nhà báo Stephanie Foo đã chọn đối diện quá khứ thay vì trốn chạy, để kể lại hành trình chữa lành vừa chân thực vừa đầy hy vọng cho bất kỳ ai đang loay hoay tìm cách yêu thương chính mình.
Trong bối cảnh sức khỏe tâm thần ngày càng được quan tâm toàn cầu, đặc biệt sau đại dịch, cuốn tự truyện này đã tạo tiếng vang mạnh mẽ tại Mỹ. Stephanie Foo không chỉ dũng cảm chia sẻ về chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn phức tạp (C-PTSD) mà bản thân trải qua, mà còn mở ra góc nhìn mới: quá trình chữa lành bắt đầu từ sự chân thật và biết yêu thương chính mình.
Foo lớn lên trong một gia đình đầy rạn nứt. Người mẹ khắc nghiệt cùng những lời nói, hành động tàn nhẫn dần bào mòn tâm hồn cô. Người cha ôm nhiều ước mơ nhưng lại không đủ sức để làm chỗ dựa tinh thần cho cô. Những vết thương ấy khiến cô không thể phát triển như một đứa trẻ bình thường. Đến khi trưởng thành, chúng bùng phát dữ dội, buộc cô phải tìm đến trị liệu tâm lý.
Điều đặc biệt trong tác phẩm là cách Foo lựa chọn ngôn từ: chân thật, gần gũi, không tô hồng hay bi lụy. Cô viết: “Tôi cần phải sửa chữa chuyện này. Phải sửa chữa bản thân tôi. Tôi phải quay lại câu chuyện của chính mình, câu chuyện mà đến lúc này đây chỉ toàn dựa trên những lời nói dối về sự thiếu sót, cầu toàn và những cái kết có hậu giả trá.” Điểm đặc biệt của cuốn sách nằm ở sự dũng cảm của tác giả khi dám đối diện với nỗi đau của mình - điều mà nhiều người vẫn còn e ngại.

Không dừng ở ký ức cá nhân, Nơi vết thương ánh sáng rọi vào còn lồng ghép các nghiên cứu khoa học về sang chấn tâm lý mà tác giả tìm hiểu được trong quá trình điều trị của mình. Foo không viết để than thở, mà để chứng minh rằng chữa lành có thể bắt đầu từ việc hiểu rõ cơ chế của tâm trí. Đặc biệt, cô không chọn oán trách gia đình - những người góp phần gây ra sang chấn mà chọn tha thứ và kiên nhẫn đồng hành cùng “đứa trẻ bên trong” bằng sự chấp nhận.
Giọng văn của Foo không hoa mỹ mà giản dị, mộc mạc. Nhịp kể chậm rãi, đôi khi nặng tính tự sự, nhưng chính điều đó lại khiến sự chân thật bật lên rõ ràng. Người đọc cảm nhận được rằng tác giả không chỉ viết để kể chuyện, mà còn để tự chữa lành.
Đối với độc giả Việt Nam, nơi vấn đề sức khỏe tâm thần vẫn chưa được bàn luận cởi mở thì tác phẩm này gợi ra nhiều suy ngẫm. Nó nhắc chúng ta rằng chữa lành không phải là chối bỏ hay lãng quên, mà là học cách sống hòa bình với quá khứ, để từ đó yêu thương chính mình nhiều hơn.
Trong một thế giới luôn đề cao thành công và sự hoàn hảo, Stephanie Foo đã dám kể lại những tổn thương tưởng chừng yếu đuối nhất bằng sự chân thật đến tận cùng. Dù chân thật không phải là phép màu tức thì, nhưng nó chính là cánh cửa đầu tiên mở ra hành trình chữa lành cho chính cô, và cũng cho bất kỳ ai đang đi tìm ánh sáng từ trong vết thương của mình.
Nguồn Znews: https://znews.vn/hanh-trinh-chua-lanh-bat-dau-tu-su-chan-that-post1580194.html