Hoa hậu Ngọc Châu và nỗi tiếc nuối lớn nhất đời: 'Tôi chưa kịp đưa mẹ đi khắp thế giới'
Không oán trách cuộc đời đã đưa mẹ đi quá sớm, Hoa hậu Ngọc Châu tiếc nuối khi chưa thể thực hiện nhiều điều cho mẹ.
"Đủ đầy" có lẽ chính là từ ngữ để gói gọn cái tên Ngọc Châu trong lòng công chúng. Người đẹp Tây Ninh thể hiện trong cả công việc, sự dày dặn kinh nghiệm về cả lĩnh vực người mẫu - hoa hậu. Đồng thời, Ngọc Châu còn có những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời.
Trong cuộc trò chuyện với SAOstar, Ngọc Châu đã không ngần ngại chia sẻ những bí mật thầm kín về cuộc sống hiện tại cũng như góc nhìn, quan điểm về nghề nghiệp.
Thông qua buổi trò chuyện, công chúng sẽ dễ dàng vỡ lẽ ra chuyện phía sau hình ảnh Hoa hậu Ngọc Châu mềm mại, ngọt ngào trên sâu khấu là người phụ nữ với bản ngã mạnh mẽ, không ngại đương đầu với biến cố.
'Tôi hối tiếc khi nghĩ về mẹ'
- Chào Ngọc Châu, sau 3 năm gặp lại từ khi đăng quang Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam, tôi cảm nhận về Ngọc Châu vẫn không thay đổi. Ở bạn luôn phảng phất dáng vẻ của "một người con ngoan"?
Cũng rất may mắn khi tôi gặp ai, mọi người cũng cảm nhận được năng lượng đó. Đây có thể là thành công trong suốt hành trình của tôi. Bản thân tôi luôn tâm niệm sẽ phải trở thành một người tử tế, người con khiến cho gia đình tự hào. Tính đến thời điểm hiện tại, khi mọi người gặp tôi, họ vẫn luôn nói tôi là người con ngoan, rất thương gia đình. Tôi rất vui và hạnh phúc vì điều đó.
- Tính cách đó của Ngọc Châu đã có từ nhỏ hay được khuôn đúc từ quá trình trưởng thành?
Tính cách tôi được hình thành qua quá trình trưởng thành. Khi nhỏ, tôi chưa ý thức rõ sự vất vả của gia đình, nhưng lớn lên, trải nghiệm nhiều hơn, tôi nhận ra những hy sinh ấy. Gia đình đã nỗ lực để tôi có cơ hội phát triển như hôm nay.
Nhiều người con ở quê khi lập nghiệp xa thường so sánh bản thân với bạn bè, tự hỏi tại sao mình không có điều kiện như họ. Nhưng tôi nghĩ khác: việc gia đình có thể lo cho tôi lên Sài Gòn đã là một bước tiến lớn, bởi ba mẹ ngày xưa thậm chí chưa từng đặt chân đến đây. Nhìn theo hướng đó, tôi thấy mình may mắn và không hề thua kém ai.

- Lòng biết ơn đã hình thành trong Ngọc Châu từ khi còn trẻ?
Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến sự vất vả của mẹ và những người nông dân quê mình. Họ thường bắt đầu công việc từ 3 - 4 giờ sáng, làm lụng đến tối mịt mới được nghỉ. Thậm chí, có khi phải ra đồng lúc nửa đêm để thu hoạch hay chăm sóc cây trồng.
Có năm được mùa, có năm mất trắng, khiến tôi suy nghĩ nhiều về những khó khăn ấy. Môi trường sống và những gì chứng kiến đã giúp tôi trưởng thành trong suy nghĩ. Tôi cũng là người luôn quan tâm đến gia đình, nên càng thôi thúc bản thân phải vươn xa để có thể quay về giúp đỡ họ.
- Nhiều người mong muốn làm nhiều thứ cho gia đình nhưng thời gian thường không chờ đợi ai cả, Ngọc Châu có rơi vào tình cảnh tương tự?
Tôi đã trải qua một cú sốc lớn trong năm qua, để lại khoảng trống khó lấp đầy. Đến giờ, tôi vẫn chưa thể khuây khỏa hoàn toàn. Nếu hỏi có tiếc nuối không, tôi thừa nhận: "Có". Đôi khi, chúng ta mải mê nỗ lực mà quên trân trọng những khoảnh khắc hiện tại.
Như tôi đã chia sẻ, tôi mong muốn đưa gia đình đến nơi họ chưa từng đến. Nhưng tôi mới chỉ thực hiện được 1/20 những điều đó. Tôi muốn đưa mẹ đi du lịch, muốn mẹ tận hưởng dịch vụ 5 sao hay đưa mẹ đi du lịch xa như New York, Paris... Nhưng tôi tiếc nuối vô cùng khi chỉ mới thực hiện được một phần nhỏ. Đúng là thời gian không chờ đợi chúng ta quá nhiều.
Sau biến cố đó, tôi rút ra bài học lớn: dù phải cố gắng, cũng đừng quên trân trọng hiện tại. Thời gian không dừng lại, và những điều chưa kịp làm có thể trở thành tiếc nuối mãi về sau.

- Những phẩm hạnh của mẹ là "kim chỉ nam" và ánh sáng soi sáng con đường Ngọc Châu đi?
Trước năm 2024, mẹ luôn là "kim chỉ nam" trong hành trình học tập và sự nghiệp của tôi. Mỗi khi quyết định điều gì, tôi không nghĩ cho riêng mình mà luôn đặt mẹ lên hàng đầu.
Khi theo đuổi nghề người mẫu hay bước chân vào nghệ thuật, tôi luôn tự hỏi: "Liệu điều này có khiến mẹ vui và tự hào không? Nếu tôi làm không tốt, mẹ có buồn không?" Chung quy lại, mọi nỗ lực của tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất – làm mẹ hạnh phúc.
Mẹ cũng là lời nhắc nhở quan trọng trong mọi quyết định của tôi. Từ nhỏ, mẹ chỉ dặn một điều: "Hãy cẩn trọng, làm gì cũng nên suy nghĩ 1 lần, 2 lần." Càng cẩn trọng, tôi càng sáng suốt và có đường lui nếu chẳng may gặp khó khăn.
- Sự rời đi của mẹ Ngọc Châu chỉ ở mặt vật lý. Có vẻ bà không đi đâu cả, vì con người, nếp nghĩ lẫn phẩm chất bên trong bà như đang hiện hữu ở Ngọc Châu ngay thời điểm này?
Về ngoại hình – chiều cao, gương mặt, vóc dáng – tôi thừa hưởng từ ba. Nhưng về tính cách, tôi giống mẹ nhiều, đặc biệt là sự lo toan cho gia đình. Tôi luôn nghĩ cho chị hai, em trai và mong muốn người thân không phải trải qua biến cố hay tổn thương nào.
Tôi cảm nhận mình được mẹ truyền lại trách nhiệm gánh vác gia đình. Chị hai và em trai không có tính này, nhưng tôi thì có. Tôi giống mẹ ở chỗ luôn suy nghĩ xa. Khi quyết định điều gì, tôi không chỉ nhìn vào hiện tại mà tính đến 5, 10 năm sau.
Đó là điều tôi trân quý – sự hiện diện của mẹ vẫn luôn ở bên, dù theo một cách khác. Tôi tin mẹ đã tin tưởng và giao trọng trách này cho tôi, để tôi tiếp tục chăm lo cho gia đình.
- Tôi nghĩ rằng mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất của Ngọc Châu khi gặp biến cố. Bản thân bạn phải là người vững vàng nhất. Ngọc Châu cảm nhận thế nào?
Lần đầu tiên khi chị hai gọi điện thoại báo tin, tôi còn nhớ rất rõ hôm đó là hơn 10 giờ sáng. Tôi có giác quan thứ 6 khá mạnh. Lúc chị hai gọi điện, tôi đang ở trong phòng thay đồ đi làm, điện thoại sạc pin ngoài phòng khách. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại và cảm thấy rất sợ. Tôi cảm giác không muốn nghe. Khi tôi nhấc máy, tôi nghe tiếng chị hai vừa khóc và nói. Tôi không còn nghĩ được gì hết và suy sụp hoàn toàn. Tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Tôi ngồi khóc rất lâu. Sau khi khóc xong, tôi bất giác nhận ra mình cần phải về nhà. Tôi biết chị hai là người rất yếu lòng. Nếu thời điểm này, tôi không phải là người cứng rắn cho gia đình dựa vào thì sẽ không còn ai làm được chuyện đó. Trên suốt quãng đường về nhà, tôi cố gắng gọi điện hỏi thăm chị hai và em trai để biết được tình hình, suy nghĩ sẽ làm gì tiếp theo.
Ngày thứ 2 khi lễ tang mẹ diễn ra, nhà tôi toàn những người thương đến thắp cho mẹ nén hương và đưa bà quãng đường còn lại. Tôi lúc nào cũng là người tiếp khách, chào hỏi cô chú, anh chị. Mọi người thường hỏi sao tôi có thể giữ được năng lượng như vậy. Tôi chỉ nói nếu bây giờ không làm thì ai làm. Ở thời điểm đó, tôi nghĩ mình cần phải như vậy.

- Sự mạnh mẽ dường như chính là điều mẹ mong muốn Ngọc Châu trở thành khi bà ra đi?
Dù mẹ còn ở đây hay đã đến một nơi đẹp hơn, tôi tin rằng mẹ vẫn mong chúng tôi trở thành những người con khiến mẹ tự hào. Dù đối mặt với bất kỳ thử thách nào, tôi sẽ mạnh mẽ, vững vàng và không ngừng cố gắng để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Sinh thời, mẹ từng nói với tôi rằng bà không mong con cái giàu có hay trở thành người quyền lực ngoài xã hội. Điều mẹ mong muốn nhất là chúng tôi sống tốt, trở thành người tử tế và quan trọng nhất là luôn hạnh phúc.
- Với một người mẹ, có một người con như Ngọc Châu là niềm an ủi và hạnh phúc lớn?
Trước đây, tôi và mẹ ít có những cuộc trò chuyện thẳng thắn, chủ yếu trêu đùa nhau. Dù mong muốn tâm sự nhiều hơn, nhưng chưa có cơ hội. Dẫu vậy, qua những lần đùa vui, tôi cảm nhận được mẹ phần nào yên tâm và tự hào về hành trình của tôi.
Tôi không oán trách số phận khi mẹ ra đi sớm, chỉ tiếc rằng không có nhiều thời gian trò chuyện cùng mẹ. Sau khi lo chu toàn mọi thứ, tôi trở lại Sài Gòn, trải qua khoảng thời gian buồn bã, chìm trong những câu hỏi của chính mình.
Nhưng khi bình tâm lại, tôi tin rằng mẹ đã đến một nơi tốt đẹp hơn. Có lẽ mẹ giao lại cho tôi trách nhiệm tiếp tục hành trình, trao đi nhiều giá trị hơn. Tôi tin mẹ vẫn luôn dõi theo và hạnh phúc khi thấy tôi hiểu được những điều mẹ muốn truyền lại.

'Tôi chưa hài lòng với những gì ở hiện tại'
- Ngọc Châu có hài lòng với vị trí mình đang có?
Tôi vui vì những gì mình đang có. Nếu hỏi hài lòng chưa, tôi vẫn chưa thật sự hài lòng với những mục tiêu mình đặt ra. Tôi hy vọng trong thời gian tới, khi có sự chuyển mình và thay đổi, tôi sẽ đạt được những mục tiêu còn dang dở.
- Trong giới nhan sắc luôn tồn tại sự cạnh tranh ngầm giữa các Hoa - Á hậu để xây dựng thương hiệu rõ nét hơn với khán giả. Ngọc Châu có cảm thấy mệt với sự cạnh tranh đó?
Nếu nói mệt, tôi không mệt. Khi làm việc ở bất kỳ môi trường nào cũng luôn đòi hỏi việc làm mới bản thân, học hỏi và phát triển nhiều hơn. Không thể phủ nhận rằng các bạn trẻ giỏi hơn mình rất nhiều. Các bạn có điều kiện để tiếp xúc với khoa học, công nghệ nhiều hơn nên sự sáng tạo và đột phá sẽ nhiều hơn xưa.
Tôi thuộc thế hệ gen Y, không đủ điều kiện để rèn luyện và phát triển. Tôi luôn nhìn thấy điều đó và tâm niệm mỗi môi trường làm việc luôn đòi hỏi sự sáng tạo và đổi mới. Sẽ có những lúc tôi làm việc quá sức nhưng tôi lại thấy biết ơn về công việc hiện tại mình đang làm.
Nếu không vận động, không học hỏi và phát triển, tôi sẽ bị xã hội đào thải. Tôi muốn được phát triển với sự chuyển mình của xã hội ở hiện tại, tôi sẽ phải là một cá thể có sự thích nghi. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì được làm, được học và thay đổi mỗi ngày với sự phát triển của xã hội.

- Ngọc Châu đã có những kế hoạch đặc biệt gì để làm mới mình trong thời gian tới?
Năm nay, tôi sẽ tiếp tục duy trì công việc hiện tại và mong muốn trở lại với các dự án thiện nguyện sau khi tạm hoãn vào giữa năm 2024. Đồng thời, tôi đang dần lui về hậu trường với vai trò Giám đốc Quốc gia của Miss Cosmo Vietnam, tập trung vào sản xuất và hỗ trợ thế hệ trẻ.
Trong lĩnh vực nghệ thuật, tôi vẫn sẽ theo đuổi công việc MC, nơi tôi đã có những bước tiến nhất định. Bên cạnh đó, tôi hy vọng có cơ hội thử sức với điện ảnh. Nếu hoàn thành những mục tiêu này, năm 2025 sẽ là một năm thành công và ý nghĩa với tôi.
- Một điều Ngọc Châu muốn thay đổi để thích nghi với hiện tại?
Tôi nghĩ đó chính là sự quyết liệt. Tôi là tuýp người hay quan tâm và suy nghĩ nhiều nên đôi khi điều đó làm chậm lại sự quyết liệt. Và nhiều quyết định của tôi không được đưa ra trong đúng thời điểm vàng. Tôi hy vọng mình sẽ quyết liệt nhiều hơn, khi nghĩ điều gì là bắt tay vào làm liền, rút ngắn thời gian đắn đo, phân tích và mạnh mẽ thực hiện.
- Trong cuộc sống đời thường, nếu gặp chuyện không vui, Ngọc Châu sẽ lựa chọn ai là người đầu tiên để tâm sự?
Trước đây, mẹ là người duy nhất tôi chia sẻ mọi chuyện. Đến hiện tại, tôi vẫn chưa tìm thấy ai để có thể tâm sự hoàn toàn. Có lẽ tôi khá kỹ tính trong việc quyết định mở lòng với người khác, nên phần lớn cảm xúc vẫn được giữ trong lòng.
Dù có vài người bạn sẵn sàng lắng nghe, nhưng tôi chỉ có thể chia sẻ khoảng 50 - 60%, chưa thể giãi bày hết nỗi lòng. Tôi hy vọng trong thời gian tới, sẽ tìm được một người đủ tin tưởng để có thể trải lòng một cách trọn vẹn.
- Ngọc Châu thuộc nhóm tâm lý vững vàng trước những lời chê bai hay là người dễ dao động?
Bây giờ, tôi đã vững tâm hơn. Tôi xem những lời góp ý hay chê bai là điều hiển nhiên. Sau khi đăng quang, tôi nhận ra rằng khi nhận được nhiều tình yêu thương, cũng đồng nghĩa với việc có những người không yêu mến mình. Dù cố gắng thế nào, cũng khó để làm hài lòng tất cả.
Tôi học cách bình thường hóa mọi chuyện, không đặt nặng quá nhiều. Những ý kiến mang tính xây dựng, tôi sẵn sàng tiếp thu. Nhưng nếu để tâm quá mức, nó chỉ khiến mình thêm bận lòng. Càng nhẹ nhàng đón nhận, tôi càng thấy vững vàng và thanh thản hơn.

- Ngọc Châu đã hình dung hay phác thảo thế nào về một gia đình lý tưởng trong tương lai?
Với tôi, một gia đình lý tưởng là nơi có sự yêu thương, thấu hiểu và bao dung. Người chồng trân trọng vợ, người vợ chu toàn gia đình, cả hai cùng thương yêu con cái. Quan trọng nhất là sự đồng cảm để cùng nhau vượt qua thử thách.
Tôi không mong gia đình không có cãi vã, chỉ mong sau mỗi lần đó, chúng ta học cách bao dung và trân trọng nhau hơn. Không ai hoàn hảo, nhưng yêu thương là chấp nhận cả những điều chưa hoàn hảo của nhau.
Tôi hy vọng gia đình luôn có sự kết nối. Dù bận rộn, vợ chồng vẫn dành ít nhất 15 phút mỗi tối để trò chuyện, chia sẻ về một ngày đã qua.
- Ngọc Châu mong muốn có bao nhiêu đứa con?
Tôi thích gia đình đông con. Tôi luôn tâm niệm mình có một gia đình đủ đầy, không cần một ngôi nhà quá to, chỉ cần đủ không gian sống và có một khoảng sân vườn để trồng hoa và rau. Nếu thuận lợi, tôi mong muốn có 5 đứa con. Nếu vừa đủ giỏi, vợ chồng tôi sẽ sinh khoảng 2 đứa con thôi.