Hoa tháng Bảy
Trong những ngày tháng Bảy này, mỗi khi nghe ca khúc 'Bài ca không quên' của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn lòng tôi lại xốn xang, tan chảy và mắt rưng rưng lệ! Những ca từ là máu, là hoa và nước mắt, là sự ghi nhớ không được phép xao lãng của những người đang sống hôm nay: 'Bài ca tôi không quên, tôi không quên những người đã ngã/ Bài ca tôi không quên, tôi không quên, gởi trọn đời cho tất cả/ Là đồng đội tôi còn ôm súng giữ biên cương…'.
Hằng năm, tháng Bảy về mang theo bao nỗi nhớ nhung, tiếc thương vô hạn. Trời trong xanh lồng lộng, nóng ran mà ta cứ cảm giác như có những áng mây vần vũ, u buồn! Tháng Bảy về, dáng mẹ càng gầy guộc thêm một chút vì nỗi nhớ thương con! Bóng mẹ liêu xiêu, đôi bàn tay gầy guộc, run run lau tấm di ảnh con bên làn khói hương nghi ngút mà mắt cay xè, ruột gan quặn thắt! Đã 44 năm Tổ quốc thống nhất, cả dân tộc sống trong hòa bình thế mà trong lòng mẹ vẫn ngập tràn dông bão. Bởi còn những đứa con nằm lại nơi tận miền xa thẳm! Vẫn biết chiến tranh là mất mát, là hy sinh nhưng có sự mất mát nào lớn bằng cái chết, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mẹ mất con, vợ mất chồng, những đứa con côi cút vắng cha, thiếu mẹ. Mỗi tấm Bằng Tổ quốc ghi công là một bông hoa tươi thắm không bao giờ nhạt phai, tàn úa. Mỗi Bà mẹ Việt Nam anh hùng là một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm không bao giờ tắt và luôn soi sáng, dẫn đường cho lớp lớp con cháu tiếp bước đi theo.
Tháng Bảy lịch sử, tháng của sự biết ơn và tri ân đối với những người đã ngã xuống cũng như những người mất mát một phần máu xương để giành lấy độc lập, tự do. Được kính cẩn nghiêng mình thắp nén hương thơm lên từng ngôi mộ có tên và chưa biết tên mà lòng trào dâng bao niềm biết ơn vô hạn! Những ngôi mộ trong nghĩa trang vẫn lặng lẽ yên nghỉ nhưng vong linh của các liệt sĩ sẽ ấm áp hơn vì lớp cháu con hôm nay tiếp tục bước theo con đường thấm đỏ máu đào của bao thế hệ cha anh. Con đường ấy được các anh hùng, liệt sĩ trải một màu hoa đỏ, để rồi Nguyễn Đức Mậu phải bật lên những vần thơ lay động lòng người và nhạc sĩ Thuận Yến chắp thêm đôi cánh cho những câu thơ ấy bay mãi, bay cao tới tận nơi tít tắp cuối chân trời: “Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo/ Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về/ Dòng tên anh khắc vào đá núi/ Mây ngàn hóa bóng cây che/ Chiều biên cương trắng trời sương núi/ Mẹ già mỏi mắt nhìn theo…”!
THÁI MỸ (phường Thuận Phước, quận Hải Châu, TP Đà Nẵng)
Nguồn QĐND: https://www.qdnd.vn/van-hoa-giao-duc/van-hoc-nghe-thuat/hoa-thang-bay-583386