Hơn một tháng làm vợ, tôi vừa thương vừa giận khi biết lý do chồng né tránh chuyện gối chăn

Ngày yêu nhau, tôi tin chắc mình đã gặp được một người chồng lý tưởng, hiền lành, công việc ổn định, sống trách nhiệm. Thế nhưng, chỉ ít lâu sau đám cưới, sự thật mà anh che giấu khiến tôi vừa giận, vừa thương, vừa hoang mang cho tương lai phía trước.

Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của bạn bè. Ngay lần đầu gặp, tôi đã có thiện cảm với anh – một kỹ sư xây dựng chững chạc, nói năng điềm đạm, cư xử tử tế. Anh không hoa mỹ, chẳng giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng lại luôn biết lắng nghe, quan tâm đúng lúc.

Trong suốt một năm hẹn hò, anh khiến tôi tin tưởng tuyệt đối. Tôi thường nghĩ, một người đàn ông như thế chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc bình yên, không bon chen, không ồn ào. Gia đình hai bên cũng rất ủng hộ. Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn, bạn bè ai cũng chúc mừng tôi đã “chọn đúng người”.

Những ngày đầu sau cưới, cuộc sống vợ chồng khá yên ả. Anh chăm chỉ đi làm, về nhà đúng giờ, tự giác chia sẻ việc nhà cùng tôi. Nhìn anh rửa bát, phơi đồ, tôi thấy lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi đã nghĩ, đời mình quá may mắn khi có người chồng như thế.

Nhưng chỉ sau khoảng một tháng, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. (Ảnh minh họa)

Nhưng chỉ sau khoảng một tháng, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. (Ảnh minh họa)

Nhưng chỉ sau khoảng một tháng, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Chuyện gối chăn vốn là sự gắn kết quan trọng trong hôn nhân, nhưng anh lại dần né tránh. Anh viện cớ mệt, công việc áp lực, rồi vội vàng lảng sang chuyện khác.

Ban đầu, tôi tự an ủi rằng anh chưa quen với cuộc sống mới, rằng đàn ông đôi khi cũng cần thời gian. Nhưng càng ngày, khoảng cách càng rõ rệt. Tôi chủ động gần gũi, anh vẫn lúng túng, thậm chí tìm cách tránh né. Trong lòng tôi dấy lên nỗi nghi ngờ: liệu anh có còn khao khát tôi, hay đang giấu một bí mật nào đó?

Sự im lặng của anh khiến tôi càng hoang mang. Ban ngày, anh vẫn là người chồng bình thường: vui vẻ, trách nhiệm. Nhưng đêm về, khoảng cách giữa chúng tôi trở nên ngột ngạt.

Cuối cùng, trong một lần tôi không chịu nổi nữa, tôi gặng hỏi. Sau phút chần chừ, anh buông lời thú nhận: anh đang mắc bệnh tim bẩm sinh, đã trải qua một ca phẫu thuật từ vài năm trước. Từ ngày đó, sức khỏe anh giảm sút, sinh lý cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Anh vẫn uống thuốc đều đặn nhưng giấu tôi, thường lén mang thuốc đến cơ quan để tránh bị phát hiện.

Nghe anh nói, tôi chết lặng. Trong đầu rối bời bao cảm xúc: giận vì anh không tin tưởng mà chia sẻ sớm, thương vì hiểu anh phải mang mặc cảm lớn, và lo sợ cho tương lai của cả hai.

Trong đầu rối bời bao cảm xúc: giận vì anh không tin tưởng mà chia sẻ sớm, thương vì hiểu anh phải mang mặc cảm lớn, và lo sợ cho tương lai của cả hai. (Ảnh minh họa)

Trong đầu rối bời bao cảm xúc: giận vì anh không tin tưởng mà chia sẻ sớm, thương vì hiểu anh phải mang mặc cảm lớn, và lo sợ cho tương lai của cả hai. (Ảnh minh họa)

Anh thú thật, vì quá sợ mất tôi nên chọn cách giấu giếm. Anh nghĩ rằng nếu nói thật, tôi sẽ rời bỏ anh trước khi kịp đến hôn nhân. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – hiền lành, yếu đuối nhưng cũng đầy quyết tâm giữ lấy tôi – mà nước mắt chảy dài.

Đêm ấy, tôi nằm cạnh anh mà tim như thắt lại. Mỗi lần anh cố gắng gần gũi nhưng cơ thể nhanh chóng mệt mỏi, tôi vừa thương vừa đau. Bao giấc mơ về một mái ấm trọn vẹn, những đứa con kháu khỉnh bỗng trở nên mong manh.

Tôi trách anh đã đưa tôi vào hôn nhân trong sự mù mờ. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi: nếu ngày đó anh nói thật, liệu tôi có đủ can đảm để gắn bó với anh không?

Anh nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi vì đã giấu em. Nhưng anh sợ lắm, sợ em bỏ đi.”

Tôi im lặng. Tôi yêu anh, nhưng tình yêu liệu có đủ để bù đắp cho những thiếu hụt của cuộc hôn nhân này? Tôi có đủ mạnh mẽ để đồng hành cùng anh qua chặng đường chữa bệnh đầy chông gai?

Những ngày sau, tôi vẫn loay hoay với mớ cảm xúc lẫn lộn. Ngoài kia, bao người phụ nữ vẫn khát khao có một người chồng tử tế, chung thủy. Tôi đã có điều đó. Nhưng đồng thời, tôi cũng phải chấp nhận một sự thật khó khăn: hôn nhân của tôi sẽ không giống như bao cặp đôi khác.

Tôi chưa biết phải quyết định thế nào cho tương lai. Nhưng một điều chắc chắn, tình yêu của tôi dành cho anh là có thật. Và tôi hiểu, cuộc sống vốn không bao giờ hoàn hảo. Có lẽ, hạnh phúc nằm ở chỗ ta đủ bao dung và kiên định để đi tiếp cùng nhau, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/hon-mot-thang-lam-vo-toi-vua-thuong-vua-gian-khi-biet-ly-do-chong-ne-tranh-chuyen-goi-chan-22634.html