Làm quần quật chồng vẫn không hài lòng, tôi ôm con về thẳng ngoại
Tôi tự thân vận động, vừa đi làm, vừa một mình chăm con, đêm con khóc thì ôm con ngủ vất vả vô cùng. Trong khi anh không bất cứ việc gì.
Các cụ nói cấm có sai, thân gái lấy chồng như hạt mưa sa vậy, rơi vào nơi tốt thì được an phận, còn bằng không thì coi như chịu khổ cả đời. Tôi không quá xinh đẹp, nhưng cũng ưa nhìn, ngày trước cũng nhiều người theo đuổi lắm. Thế nhưng tôi đã chọn anh, gia đình tuy không giàu có nhưng chăm chỉ làm ăn.
Tôi cũng chỉ cần có vậy, giàu thì hai vợ chồng cùng nhau cố gắng. Yêu đương mặn nồng, thương yêu, chiều chuộng là như thế mà không thể ngờ được rằng cưới nhau về anh lại quay ngoắt 180 độ.
Những ngày tháng ban đầu vẫn rất bình thường. Cho tới khi tôi mang thai thì đùng một cái anh mất việc. Nghĩ con cái rồi sẽ còn rất nhiều chuyện phải lo thế mà anh vẫn cứ nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra hết vậy. Bầu bí đã mệt mỏi, không được một câu quan tâm từ chồng. Giờ bảo anh lo đi xin việc thì anh gắt gỏng:
– Cô làm cái gì mà cứ phải giục nhặng lên giống như cháy nhà thế. Tôi tự khắc biết bản thân mình phải gì. Cô không cần phải dạy khôn tôi.
Thôi thì cứ để cho anh dần dần tìm việc cũng được. Thế nhưng anh ở nhà cả ngày, thay vì giúp tôi việc nhà, cơm nước để tôi đi làm về đỡ vất vả thì anh cũng mặc kệ cho tôi làm thế nào thì làm. Bụng bầu to 9 tháng, sắp sinh đến nơi rồi mà vẫn phải tự tay làm hết tất cả mọi việc, cực khổ không để đâu hết được.
Nói ra lại càng thêm tủi thân mà chồng thì không màng quan tâm. Giờ cứ động nói là anh làm mình làm mẩy bỏ ra ngoài nhậu nhẹt. Không đi làm không có tiền thì anh đi vay mượn khắp mọi nơi. Tôi cũng đã nói chuyện này với bố mẹ chồng. Bố chồng thì xưa nay bàng quan với mọi chuyện. Còn mẹ chồng thì lại tỏ ra bênh vực con trai bà:
– Cô về làm vợ nó thì phải có trách nhiệm lo cho nó cũng là bình thường chứ sao. Có gì đâu mà phải thắc mắc. Gớm nữa, cô cứ làm như chỉ có mình cô vất vả ấy.
Tôi biết là có nói thế, nói nữa thì mẹ chồng cũng sẽ chẳng để tâm đâu. Rồi con tôi cũng chào đời. Sự vất vả cũng nhân lên gấp đôi. Thế nhưng tôi vẫn không nửa lời than vãn. Chồng tôi trong khi đó vẫn chưa chịu đi làm lại ở đâu cả. Trong khi anh có hứa với tôi rằng anh sẽ tìm việc sau khi tôi sinh con.
Biết là chẳng thể tin được lời chồng nữa. Tôi tự thân vận động, vừa đi làm, vừa một mình chăm con, đêm con khóc thì ôm con ngủ vất vả vô cùng. Ấy thế mà con cứ hở ra quấy khóc một tí là chồng tôi sẽ ngay lập tức tỏ thái độ khó chịu:
– Làm mẹ thì vụng, làm vợ thì tồi.
– Anh nói thế là như thế nào?
– Cô không thấy cô đã hoàn thành trách nhiệm của một người vợ với tôi chưa. Chăm con thì suốt ngày để cho con quấy khóc, cô làm mẹ như thế đấy à.
– Sao anh không tự xem lại bản thân mình đi xem anh đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người chồng chưa. Anh sống vô tâm cả năm trời qua, không có trách nhiệm gì với mẹ con tôi mà anh vẫn nghĩ là anh đúng đấy à.
– Cô càng ngày càng láo toét rồi đấy.
Tức quá, không thể kiềm chế được nữa, tôi hắt cả chậu nước đang lau nhà vào mặt chồng. Anh xông lên định cho tôi cái bạt tai nhưng tôi nhanh hơn, còn thẳng thừng:
– Anh dám ư?
Sau đó tôi ôm thẳng con về ngoại mà không thèm suy nghĩ gì nhiều nữa. Cuộc hôn nhân vốn dĩ tưởng sẽ tốt đẹp, không ngờ lại đi đến bước đường này chỉ vì lối sống ích kỉ, thiếu trách nhiệm. Tôi tin mình làm thế chẳng sai, cùng lắm thì ly hôn đi để cho cuộc sống của mẹ con tôi thoải mái hơn.