'Làm vợ chồng tạm bợ được 8 năm, trước khi về quê anh ấy để lại cho tôi chiếc chìa khóa mở ra thứ không thể tin nổi'
Bức thư có nội dung: 'Nếu một ngày nào đó em nghĩ đến tôi, hãy đến thăm nơi này'.
Đây là câu chuyện có thật của người phụ nữ tên Tiểu Phương, 35 tuổi ở Hồ Nam, Trung Quốc. Câu chuyện sẽ được kể lại dưới góc nhìn và trải nghiệm của chính Tiểu Phương.
Mối duyên oan nghiệt
8 năm trước, tôi đến công trường này và gặp lão Vương. Anh ấy là 1 thợ mộc có tay nghề tốt. Vì cùng quê nên chúng tôi quen nhau rất nhanh. Dần dần tôi phát hiện mình đã thích anh ấy.
Thế nhưng, tình cảm của tôi thực sự tội lỗi và vô đạo đức. Cả 2 chúng tôi đều đã có gia đình, chỉ là phải đi làm xa. Nhưng thực sự tôi không thể kìm chế được trái tim mình. Mỗi ngày làm việc, ăn uống và trò chuyện cùng lão Vương khiến tôi rất vui vẻ.
Thời gian trôi qua, những người ở công trường cũng nhận thấy mối quan hệ của chúng tôi không bình thường. Cuối cùng chúng tôi quyết định trở thành “vợ chồng tạm thời”. Tất nhiên chúng tôi vẫn lén lút với gia đình 2 bên.
8 năm qua, lão Vương và tôi thân thiết với nhau, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu ngày đêm. Giữa chúng tôi không có những lời tỏ tình lãng mạn hay những lời nói ngọt ngào, chỉ có sự quan tâm và đồng cảm với nhau.
Thế rồi điều gì đến cũng phải đến. Tôi được biết anh ấy sắp phải về quê Tứ Xuyên. Tin tức này giống như một tia sét giáng thẳng vào tôi khiến tôi không biết phải làm gì.
Sự ra đi của Lão Vương để lại trong tôi cảm giác trống rỗng, như vừa đánh mất một điều gì đó quan trọng. Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi không muốn anh ấy đi, nhưng tôi cảm thấy điều đó sẽ khiến gia đình anh ấy tổn thương. Tôi bối rối và đau đớn.
Chiếc chìa khóa mở ra thực tại tàn khốc
Đêm trước khi Lão Vương rời đi, anh ấy mời tôi đi uống rượu, quán mà chúng tôi thường đến. Đêm đó, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, từ công việc đến gia đình, từ quá khứ đến tương lai. Lão Vương nói rằng sau khi rời đi có thể anh sẽ không quay lại, nhưng anh hy vọng tình cảm giữa chúng tôi sẽ ở lại trong lòng nhau mãi mãi.
Nghe lão Vương nói, tôi không khỏi bật khóc. Tôi không biết phải đối mặt với cuộc chia ly đầy cảm xúc này như thế nào. Trong cơn say, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với Lão Vương và nói với anh ấy rằng tôi thực sự rất yêu anh ấy.
Lão Vương im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy cũng rất thích tôi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã không có kết quả. Anh mong tôi có thể buông bỏ và bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và thấy Lão Vương đã rời đi. Một chiếc hộp được để ngay ngắn trên bàn với một lá thư và một chiếc chìa khóa trong đó. Bức thư có nội dung: "Nếu một ngày nào đó em nghĩ đến tôi, hãy đến thăm nơi này".
Tôi nhặt chìa khóa và quyết định đi tìm căn cứ bí mật của tôi và Lão Vương. Khi tới cửa, tôi nhận ra đó là một ngôi nhà nhỏ đổ nát. Mở cửa ra, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế cũ kĩ mối mọt. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện: Hóa ra anh ấy từ lâu đã biết chúng tôi sẽ không có tương lai và muốn cắt đứt mọi hy vọng trong tôi. Giấc mơ của chúng tôi chính là ngôi nhà cũ nát, tình yêu của chúng tôi cũng như 2 cái ghế kia, nhìn thì bình thường nhưng bên trong lại mục ruỗng. Trong mắt người khác, tình cảm ấy là thứ đáng bỏ đi, là ngôi nhà cũ nát có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Cuộc điện thoại cuối cùng
Sau khi trở lại công trường, tôi cố gắng vùi mình vào công việc. Nhưng mỗi khi đêm khuya, tôi luôn nghĩ đến Lão Vương và những ngày chúng tôi bên nhau. Tôi không biết phải đối mặt với cảm xúc và tương lai của mình như thế nào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi quyết định ly hôn vì giữa chúng tôi không còn tình yêu, cũng không có đứa con nào ràng buộc. Một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lão Vương. Anh ấy hỏi tôi có ổn không. Nghe giọng nói quen thuộc, nước mắt tôi lại rơi.
Qua điện thoại, anh ấy nói rằng coi tôi như 1 người bạn và đang xây dựng cuộc sống hiện tại hạnh phúc bên vợ con. Anh ấy nói giữa chúng tôi chỉ là tạm bợ, không có cái gì gọi là hy vọng. Tôi cũng nói với anh ấy rằng tôi đang cố gắng vượt qua nhưng tôi vẫn không thể quên được từng chút một trong quá khứ của chúng tôi.
Cuối cùng, Lão Vương nói: "Hy vọng chúng ta đều có thể sống hạnh phúc". Sau đó anh cúp điện thoại. Tôi biết đây là cuộc điện thoại cuối cùng của chúng tôi.
...
Đôi khi chúng ta cứ huyễn hoặc, thần thánh hóa thứ tình yêu mà ngay từ đầu là sai trái. Chúng ta gọi đó mới là tình yêu đích thực, rằng giữa biển người mênh mông mới gặp được nhau. Nhưng không, thực tế vẫn là vậy, khi tình yêu được xây nên từ sự ích kỷ và phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thì đó không phải tình yêu. Cuối cùng, chỉ có Tiểu Phương – cô tiểu tam ấy là mê muội. Còn cả 1 quãng thời gian dài, lão Vương luôn tỉnh táo, ý thức được đây là tình tạm bợ.
Ngoài đời còn bao nhiêu Tiểu Phương và lão Vương như thế? Muốn không đau khổ, day dứt tiếc nuối thì hãy tỉnh táo ngay từ khi bạn quyết định đặt chân vào mối quan hệ đó hay không, đừng lãng phí thời gian và tâm sức cho kẻ không đáng rồi đổi về là sự chửi bới của xã hội và vết thương lòng mãi về sau.