Lần đầu xin việc thất bại, tôi khóc giữa quán cà phê

Trước đó, tôi bước vào cuộc phỏng vấn xin việc với tâm thế rất tự tin. Tôi cũng hoàn thành bài đánh giá năng lực của công ty mới với điểm số khá cao.

Trước đó, tôi bước vào cuộc phỏng vấn xin việc với tâm thế rất tự tin. Tôi cũng hoàn thành bài đánh giá năng lực của công ty mới với điểm số khá cao.

Như dự đoán, cuộc phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ, chủ yếu xoay quanh kiến thức về truyền thông và cách xử lý của tôi ở một số tình huống cụ thể. Tôi thầm quan sát nét mặt những người tuyển dụng, và tin chắc họ hài lòng với phần trả lời của mình.

CV của tôi khá dày kinh nghiệm so với một sinh viên mới ra trường. Ở những lần phỏng vấn công việc trước và cả các cuộc thi từng tham gia, tôi chưa từng gặp thất bại. Điều này khiến tôi có chút tự đắc.

“Lần này vẫn sẽ trót lọt thôi”, tôi nghĩ thầm.

Một tuần sau, tôi nhận được email thông báo kết quả từ phía nhà tuyển dụng. Tôi phấn khích nói với bạn thân - người vừa chia sẻ niềm vui đỗ vào công ty mơ ước của cô ấy cách đó ít phút - rằng tối nay chúng tôi sẽ nhậu một bữa ra trò.

Thế nhưng, tôi sững người khi đọc từ những dòng đầu tiên trong bức thư: “Chào Uyên, sau quá trình cân nhắc kĩ lưỡng, chúng tôi rất tiếc phải thông báo bạn chưa phù hợp với các vị trí mà công ty đang tìm kiếm”.

Tôi chằm chằm nhìn vào màn hình điện thoại, trong khi liên tục làm mới hòm thư với hy vọng sẽ nhận email khác của công ty, nói rằng họ gửi nhầm thông báo cho tôi. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Sau 5 phút, không có “phép màu” nào xảy ra. Tôi thực sự đã thất bại lần đầu tiên sau rất nhiều năm liên tiếp đạt được mọi mục tiêu mình mong muốn.

Trong cơn giận dữ, tôi cố gắng tìm thứ gì đó để đổ lỗi, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì. Tôi cảm thấy thất bại và rất xấu hổ, nhất là khi ngồi đối diện cô bạn thân mới nhận công việc tuyệt vời.

Mặt khác, tôi luôn miệng nói “không sao đâu” với bạn vì không muốn để sự tiêu cực ảnh hưởng đến niềm vui của cô ấy.

Thế nhưng, chỉ một lúc sau, cơn phẫn nộ dồn nén khiến tôi òa khóc trong sự ngỡ ngàng của bạn thân và những vị khách trong quán cà phê. Tôi chưa từng muốn gây chú ý ở không gian công cộng, song tôi không thể kiểm soát nỗi thất vọng quá lớn này. Suy nghĩ "mình là kẻ thất bại" quanh quẩn trong đầu tôi".

Người bạn thân liền đưa tôi ra ngoài lấy lại bình tĩnh và an ủi. Cô ấy khuyên tôi gọi cho bố mẹ, nói rằng họ sẽ là nguồn động viên cần thiết nhất lúc này.

Cô ấy không sai. Bố mẹ đã dành cho tôi những lời khuyên tích cực, bên cạnh việc nhắc nhở tôi về sự tự tin thái quá.

Sau 2 năm nhìn lại, tôi vẫn xấu hổ khi nhớ lại kỷ niệm khóc giữa quán cà phê đông người. Tuy nhiên, nó trở thành lời nhắc nhở khó quên khi tôi phỏng vấn xin việc hoặc đứng trước mỗi nhiệm vụ được giao phó, rằng sự tự tin là cần thiết nhưng không phải tất cả.

(Thu Uyên, 25 tuổi, hiện làm trong lĩnh vực truyền thông, ngụ quận Hai Bà Trưng, Hà Nội)

Ánh Dương

Ảnh: Pexels

Nguồn Znews: https://zingnews.vn/lan-dau-xin-viec-that-bai-toi-khoc-giua-quan-ca-phe-post1311666.html