Lão Khú – truyện ngắn của VƯƠNG XOAN

Lão đã quyết định rồi. Lần này lão rời làng quê với lũy tre xanh rì rào trước gió để đến với nơi này. Đó là nơi có những quả đồi san sát úp vào nhau, bạt ngàn rừng keo với đủ mọi lứa tuổi… Màu xanh trải dài ngút ngàn tầm mắt. Nơi dường như không còn thấy chân trời. Chiều chiều, khi những cánh chim sải cánh bay về tổ, lão cũng chạnh buồn. Lão khe khẽ nhẩm:

Còn quê mẹ ở chân trời tít tắp

Con ít về từ ngày mẹ ra đi

Vừa đọc lão vừa miên man nghĩ: Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, rừng xanh bình yên đến lạ! Chắc sự yên tĩnh của chốn đại ngàn sẽ xoa dịu tâm hồn của lão…!

Lão Khú là một người từng hăm hở lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc. Ngày vào quân ngũ, người tiễn đưa anh lính trẻ qua một con đê làng đang độ vào xuân là cô gái có mái tóc dài đen mượt với giọng hát thật ngọt ngào. Chàng trai mê cô cũng vì lẽ đó.

Không biết giọng ca ngọt ngào hay ánh mắt nhìn đắm đuối khiến chàng trai mê mẩn. Làng trên xóm dưới ai nấy vui mừng khi biết họ đã phải lòng nhau. Chàng trai nguyện với lòng rằng: Ngày về họ sẽ là của nhau. Cô gái cũng chờ đợi ngày gặp lại.

Cuộc đời không ai biết trước được điều gì. Đơn vị đóng quân ở vùng biên giới hẻo lánh. Chàng trai cũng là người hay hát hò dù hát không thật hay. Có chàng ở đâu là tiếng cười nổ như rang ở đó. Những câu chuyện trở nên có duyên và hài hước khiến người nghe cứ há hốc miệng như muốn nuốt từng câu chữ.

Ngày chàng trai trở lại mảnh đất thân thương trong sự chào đón của những người thân thuộc, ngôi nhà vẫn thế, ai cũng mừng vui khi thấy người lính trọn vẹn trở về. Ngôi nhà rộn tiếng cười nhưng người lính vẫn thấy thiếu một điều gì vốn rất gần gũi. Người đàn ông đưa mắt nhìn quanh trong vô vọng. Thì ra cô gái ấy giờ đã có một gia đình êm ấm. Lời ca thuở nào vẫn vọng về văng vẳng bên tai, giờ nghe như xát muối vào lòng.

Những năm tháng ở quê nhà, lão trở nên lầm lì, ít nói cười, người ta không còn nghe lão kể chuyện tiếu lâm. Rồi lão lên với đại ngàn làm công việc bảo vệ trang trại cho một người thân. Một mình lão ở giữa rừng sâu. Lão nói lão hợp với cảnh rừng núi điệp trùng, nhìn làn mây xốp trắng trôi về tận nơi nào lão như nghe lòng nhẹ bẫng. Ngày ngày lão phát cành keo cho lứa tràm vừa tròn một năm tuổi. Nơi đây có ít người qua lại. Thi thoảng có vài phụ nữ trung niên vào rừng mua chuối cho dịp ngày rằm hay mồng một. Cũng có khi họ vào rừng tìm chuối rừng, dây lạc tiên… về làm thuốc. Những lúc như thế, họ thường thấy một người đàn ông có dáng cao gầy, khắc khổ lúc thì xuống khe lấy rau cho heo, lúc thì nấu nồi cám thật to như nồi bánh chưng ngày Tết.

Thương hoàn cảnh của lão, bà Năm - người đàn bà quá lứa lỡ thì thỉnh thoảng vào mua hàng của lão, lúc buồng chuối, lúc mấy con gà, con vịt, chục trứng… Bà trở thành khách quen của lão!

Thời gian đầu lão Khú từ chối mọi sự quan tâm của bà Năm. Có lúc lão xẳng giọng khi bà đem tặng lão chai nước mắm hay lọ muối, cân mè. Còn bà Năm cứ dăm bữa nửa tháng chưa vào rừng là bà lại chẳng yên tâm. Bà vẫn dõi mắt tìm hình ảnh thân thuộc nhưng đã gần nửa tháng bà không thấy lão ra bờ khe lấy rau như mọi ngày. Bà Năm lại vào rừng lấy lá lạc tiên. Thảo dược này chữa mất ngủ rất hiệu nghiệm. Mấy người ở thành phố vẫn nhờ bà lấy loại thuốc này thường xuyên. Không biết thế nào bước chân của bà lại đến với chòi lá nay đã trở thành quen.

- Lão Khú ơi! Lão Khú!

Không nghe tiếng đáp lại, bà cảm thấy có điều gì đó chẳng lành..., bà Năm hốt hoảng chạy vào chòi. Lão Khú nằm co quắp trên chiếc giường xộc xệch, môi lão se lại, mặt lão đỏ bừng, hai bên thái dương thỉnh thoảng giật giật. Bà vội vàng ra bờ ao lấy cỏ nhọ nồi, lá dành dành cùng mấy lát gừng giã nát hòa nước ấm cho lão uống. Tay bà cuống quýt, run run. Hình như bao lo lắng yêu thương bà trao gửi trong chén thuốc nghĩa tình này! Bà gọi khẽ:

- Này ông, ông ốm rồi, chịu khó uống chén thuốc này.

Lão khẽ mở mắt, khó nhọc uống hết chỗ thuốc bà đưa. Bà Năm nhẹ nhàng trùm chăn cho lão. Bà bước nhẹ xuống bếp, củi đã bén, nồi cháo đậu xanh chẳng mấy chốc đã chín nhừ.

Trong căn nhà lá đơn sơ lọt thỏm giữa rừng cây um tùm, mùi hoa tràm ngọt ngào vấn vương cùng làn khói bếp. Trời nắng lên hay bếp than củi đang rực cháy khiến họ cảm thấy ấm áp hơn. Lão Khú nói khẽ nhưng bà Năm đủ nghe thấy: Cảm ơn bà, tôi lại khiến bà phải vất vả rồi. Bà Năm không nói gì chỉ mỉm cười nhìn lão.

Trước cổng nhà dòng suối vẫn róc rách chảy, đàn gà con chiêm chiếp đi tìm mồi. Có mùi hoa rừng chưa kịp gọi tên thoang thoảng lan tỏa trong không gian. Mùi hương nhẹ nhàng tan trong gió với vị ngọt ngào quyến rũ. Bà Năm bất giác gương mặt ửng hồng khi thấy đôi bồ câu đang gật gù trước sân nhà.

Nguồn Phú Yên: http://www.baophuyen.com.vn/93/235943/lao-khu-%E2%80%93-truyen-ngan-cua-vuong-xoan.html