Lời cầu cứu của người cha đơn thân hơn 10 năm chăm con trai suy thận

Cách đây khoảng 11 năm, khi đứa con trai bé bỏng phát hiện bị bệnh thận, người mẹ đã 'dứt áo' rời đi, bỏ lại 2 cha con anh Cường 'đánh vật' với những tháng ngày triền miên nơi bệnh viện.

Nằm trên giường bệnh chuẩn bị lọc máu, Duy Bằng (15 tuổi) không biểu lộ cảm xúc, nhưng những ngón tay đan vào nhau siết chặt đã “bán đứng” tâm trạng bồn chồn, lo lắng của con.

Từ nhỏ, Duy Bằng đã thường xuyên ốm yếu khiến cha mẹ con chẳng thể đi làm kiếm tiền, cuộc sống dần trở nên khó khăn. Năm con 4 tuổi, trong một đợt sốt kéo dài, cha mẹ đưa đi khám bệnh, bác sĩ nói đứa trẻ bị thận đa nang, không nguy hiểm tính mạng, chỉ cần uống thuốc và theo dõi thì sẽ qua khỏi. Thế nhưng, chạy chữa một thời gian vẫn chưa nhận được tin vui, mẹ của bé đã nản lòng mà rời đi.

Thiếu tình thường của mẹ, Duy Bằng luôn đau đáu nỗi sợ sẽ bị cha bỏ rơi.

Thiếu tình thường của mẹ, Duy Bằng luôn đau đáu nỗi sợ sẽ bị cha bỏ rơi.

Anh Cường nghẹn giọng: “Chúng tôi cưới hỏi, nhưng chưa kịp làm đăng ký kết hôn, thành ra cô ấy nói đi là đi luôn. Tội cho đứa nhỏ bị bệnh mà còn thiếu vắng hơi ấm của mẹ. Phải mất nhiều năm tôi thấy chạy chữa mãi không khỏi, nên trong đợt tái khám đã tự bỏ ngang mà chuyển qua Bệnh viện Nhi đồng 2.

Ở đây bác sĩ nói con bị suy thận giai đoạn 4. Các bác khuyên tôi cố gắng cho cho con ăn uống cẩn thận, nhưng đàn ông cục mịch, quê mùa, nào biết cái gì mới tốt cho con, thành ra chưa được 2 năm thì bệnh của con chuyển sang suy thận mãn giai đoạn cuối mất rồi”.

Hơn 1 năm nay, Duy Bằng phải chạy thận nhân tạo. Căn bệnh khiến đứa trẻ bứt rứt, ngứa ngáy, nhiều đêm con mất ngủ vì trong người như bốc hỏa, huyết áp tăng cao, khó thở... Thế nhưng cậu bé chẳng bao giờ kêu than.

Con thường nói với tôi: “Cha ơi, cha ráng lo chữa bệnh cho con, sau này con đi làm rồi nhất định sẽ lo lại cho cha”. Tôi nghe mà đau buốt lòng. Ở quê, nhìn con nhà người ta vui vẻ cười nói, thích gì, muốn gì đều có thể đòi cha, đòi mẹ, còn Duy Bằng từ nhỏ đã phải hiểu chuyện. Có lẽ con luôn sống trong nỗi sợ rằng cha cũng sẽ bỏ rơi nên chẳng bao giờ đòi tôi thứ gì”, anh Cường cười mà nước mắt lưng tròng.

Trên giường bệnh, Duy Bằng dần chìm vào giấc ngủ. Người cha đau xót giãi bày, chỉ có thời điểm lọc máu, con mới thả lỏng và ngủ sâu hơn. Suốt 11 năm nay cha con anh nương tựa vào nhau, dù bữa đói bữa no, hay nhiều lúc vất vả, mệt mỏi, thậm chí thời gian Duy Bằng nằm viện còn nhiều hơn ở nhà, anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ.

Thời gian con bệnh kéo dài, tôi đã bán hết đất đai để chữa trị cho con, giờ chỉ còn cái nền nhà. Hơn 6 năm trước, chính quyền địa phương cất cho căn nhà nho nhỏ, đủ để che nắng che mưa. Cũng đã lâu rồi, cha con tôi trở thành hộ nghèo bền vững ở địa phương”, người cha nghèo buồn bã.

Anh Cường xin các nhà hảo tâm thương tình giúp đỡ cho con trai đáng thương được tục điều trị bệnh.

Anh Cường xin các nhà hảo tâm thương tình giúp đỡ cho con trai đáng thương được tục điều trị bệnh.

Những ngày con trai không đi viện, anh tranh thủ làm công việc lặt vặt ở quê để kiếm thêm chút tiền. Thế nhưng chi phí mỗi tháng lên tới gần 10 triệu động, anh lo không xuể, phải nhờ người thân vay mượn khắp nơi, đến nay nợ đã hơn 100 triệu đồng.

Đợt dịch thứ 4 bùng phát tại TP.HCM, bệnh viện siết chặt, yêu cầu bệnh nhi và người nhà vào khám chữa bệnh phải tiến hành xét nghiệm Covid-19, nhưng anh đã rơi vào cùng kiệt, vét sạch túi cũng chẳng đủ 400.000 đồng chi phí xét nghiệm mỗi lần vào viện.

Dù đã cầu cứu khắp nơi, nhưng trong thời điểm khó khăn chung, những người thân quen đã không còn khả năng giúp đỡ cha con anh. Người cha đơn thân đành đưa con trai về quê đặng tìm cách xoay sở, nhưng đã nhiều ngày nay anh vẫn chưa kiếm được đồng nào, mà ngày nhập viện của con đã gần kề.

Thông qua Báo VietNamNet, anh Cường cầu xin sự giúp đỡ của các tấm lòng nhân ái, để đứa con trai tội nghiệp của anh được tiếp tục chữa bệnh.

Khánh Hòa

Nguồn VietnamNet: https://vietnamnet.vn/vn/ban-doc/chia-se/loi-cau-cuu-cua-nguoi-cha-don-than-hon-10-nam-cham-con-trai-suy-than-744637.html