Lựa chọn cách ứng xử đầy tình người
Những mẩu chuyện này tôi đọc được ở đâu đó hoặc nghe trong cuộc nói chuyện với bạn bè. Mỗi lần như vậy đều thấy mình học được điều gì đó thật ấm áp, nhân văn.

Ảnh minh họa
1. Bạn tôi chỉ có duy nhất một cậu con trai. Thằng bé chưa bao giờ làm bố mẹ buồn. Khi cháu 28 tuổi, cháu nói với bố mẹ những dự định tương lai của mình rằng cháu sẽ không lập gia đình. Cháu sẽ không có con cái. Cháu cũng không mua ô tô và không lái xe…
Như thế, cháu không trải qua những dấu mốc mà nhiều người xem là đương nhiên. Và vợ chồng bạn tôi chỉ nói với con một câu đơn giản: "Con sống vui vẻ. Con khỏe mạnh. Với bố mẹ, như vậy là đủ".
2. Tại một buổi tiệc ở trường dành cho trẻ có nhu cầu đặc biệt, một người cha đứng lên phát biểu. Những lời ông nói khiến tất cả những ai có mặt hôm đó đều lặng người. Sau khi cảm ơn các thầy cô vì sự tận tâm của họ, ông dừng lại một chút rồi nói: "Khi thế giới vận hành trong sự cân bằng tự nhiên, mọi thứ sẽ tự tìm về trạng thái hài hòa".
Giọng ông bắt đầu run: "Con trai tôi, Herbert, học không giống các bạn. Con không hiểu như người khác. Tôi tự hỏi: Điều gì là "tự nhiên" trong cuộc đời của con?". Căn phòng yên lặng hoàn toàn.
Rồi ông nói tiếp: "Tôi tin rằng, khi một đứa trẻ như Herbert xuất hiện, dù mang theo những giới hạn về thể chất hay trí tuệ, thế giới được trao một cơ hội đặc biệt. Một cơ hội để bộc lộ bản chất con người. Và điều đó thể hiện qua cách chúng ta đối xử với những ai cần mình nhất".
Ông kể lại một ký ức không thể quên: Một chiều nọ, ông cùng Herbert đi ngang qua sân bóng, có mấy cậu bé đang chơi. Herbert nhìn theo và hỏi: "Bố nghĩ họ có cho con chơi cùng không?".
Người cha thấy tim mình nặng trĩu. Ông biết câu trả lời gần như đã rõ. Nhưng ông cũng hiểu rằng nếu được chấp nhận, con ông sẽ cảm nhận được một điều còn quý giá hơn cả bàn thắng, cảm giác được đón nhận. Ông bước lại gần một cậu bé và hỏi: "Herbert có thể tham gia cùng được không?".
Cậu bé nhìn sang nhóm bạn, ngần ngừ rồi mỉm cười: "Bọn cháu đang thua 3-0, còn 10 phút nữa. Em ấy có thể đá quả phạt đền".
Herbert rạng rỡ hẳn lên. Con chạy đến băng ghế, mặc chiếc áo rộng gần che kín người, và cười đầy tự hào. Người cha đứng bên lề, mắt rưng rưng.
Herbert không thực sự chơi nhiều. Con đứng bên quan sát. Nhưng dần dần, cách nhìn của bọn trẻ thay đổi. Chúng bắt đầu thấy con như một phần trong đội. Đến phút cuối cùng, đội của Herbert được hưởng quả phạt đền.
Cậu bé lúc nãy quay sang người cha và khẽ gật đầu: "Lượt của em ấy". Herbert tiến lại gần quả bóng. Bối rối nhưng ánh mắt vẫn sáng. Thủ môn hiểu ý và khéo léo nghiêng người né sang một bên. Herbert nhẹ nhàng đẩy bóng lăn vào lưới. Cả sân bóng reo vang.
Các cậu bé chạy tới, tung Herbert lên cao như vừa vô địch thế giới. Chúng đã mời con vào cuộc chơi, còn trao cho con một vị trí thực sự trong vòng tròn của mình.
Người cha kết thúc bài phát biểu với đôi mắt đầy nước: "Hôm ấy, nhóm những cậu bé đã chọn không phải để thắng, mà để sống với lòng người. Chúng đã cho thế giới thấy thế nào là lòng tốt, là phẩm giá, là tình yêu thương".
Herbert ra đi vào mùa đông năm đó. Con không thấy thêm một mùa hè nào. Nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn ở lại nguyên vẹn. Và người cha vẫn nhớ rất rõ buổi tối khi ông kể lại câu chuyện trong lúc vợ mình ôm Herbert thật chặt, khóc những giọt nước mắt của sự mãn nguyện.
Mỗi ngày chúng ta lướt qua vô vàn những thông tin, ảnh chế, chuyện cười, những đoạn clip ngắn. Nhưng khi một điều thật sự ý nghĩa hiện ra, ta chậm lại một chút để có thể nhìn thấy trái tim trong người khác, hiểu điều gì thực sự quan trọng.
Mỗi ngày, thế giới đều trao cho ta cơ hội để chọn sự tử tế thay vì thờ ơ. Có thể đánh giá một người qua cách họ đối xử với những người dễ bị tổn thương nhất.
Nguồn Phụ Nữ VN: https://phunuvietnam.vn/lua-chon-cach-ung-xu-day-tinh-nguoi-20250624115300797.htm