Ly hôn vợ xấu để cưới 'bồ ngon', chồng hối hận khóc ngất
Sau khi hỏi thăm vài câu qua loa, trước mặt bao thực khách còn đang ăn uống, anh ta đột ngột quỳ xuống xin tôi tha lỗi, mong tôi cho cơ hội quay về. Thậm chí còn khóc lóc nữa chứ khiến tôi kinh hãi vô cùng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một cái ngày chồng tôi ruồng rẫy vợ con theo nhân tình. Anh ta khinh miệt nhìn tôi nói thế này:
- Cái ngữ đàn bà chẳng ra đàn bà như cô thì có thằng đàn ông nào chịu nổi ngoài tôi. Và tôi chịu đựng cô 5 năm nay cũng là quá đủ rồi. Cô không soi gương nhìn lại mình xem một cái nhỉ. Lúc nào cũng luộm thuộm, xấu xí, nhìn đã chán chứ nói gì đến hứng thú quan hệ.
Tôi nghe lời anh ta đi soi gương. Quả thật tôi nhìn bản thân trong gương đến tôi còn thấy chán nản. Tóc tai xù xĩnh, da dẻ thô nhám, bàn tay và bàn chân thì nứt nẻ, quần áo cũ nhàu. Anh ta nói đúng thật, chẳng có người đàn ông nào thích nổi tôi cả.
Nhưng biết làm sao được khi tôi phải đầu tắt mặt tối với quán ăn cả ngày. Chẳng là chồng tôi là nhân viên văn phòng lương 10 triệu còn tôi thuê nhà mở 1 quán ăn. Vốn có chút năng khiếu nấu nướng nên quán của tôi đông khách lắm, từ sáng tới tối khuya tôi cứ cắm mặt vào quán thôi. Tôi lo mọi chi phí, chồng tự giữ lương tiêu riêng, thậm chí còn về rút thêm tiền nhà.
Anh ta tiếp tục xỉa xói tôi:
- Xấu lại còn ác! Mở mắt ra nhìn người khác xem, dịu dàng, ngọt ngào, mềm mỏng bao nhiêu thì cô trái ngược bấy nhiêu. Đàn ông có chút hoa lá bên ngoài cũng là thường tình, cô lại nhảy đông đổng lên như thể tôi làm ra chuyện bạc ác gì vậy. Còn đến tận nơi khiến cô ấy phải khóc cạn nước mắt, mất ngủ vì suy nghĩ nữa! Cô ấy có làm gì cô đâu, sao cô ác với người ta thế?
Tôi thừa biết anh ta đang so sánh tôi với cô bồ của mình. Anh ta có bồ gần 1 năm trước, khi tôi phát hiện thì bảo vì tôi bỏ bê không quan tâm chồng nên anh ta chán nản mới ngoại tình. Tôi cho cơ hội quay về song anh ta vẫn lén lút với bồ. Khi tôi làm căng đòi anh ta phải chọn 1 trong hai người thì anh ta phũ phàng đòi ly hôn.
Tôi có đến tìm cô nàng kia nói chuyện, còn chưa chửi cô ta được câu nào, chỉ nhẹ nhàng bảo cô ta buông tha cho chồng tôi vì 2 đứa con của tôi cần có bố. Nào ngờ tôi vừa đi khuất cô ta đã gọi điện khóc lóc, mách với chồng tôi rằng tôi thế nọ thế kia với cô ta.
Sau màn định tội tôi “xấu và ác” đó, anh ta dọn dẹp đồ đạc đến ở với cô bồ “đẹp lại ngoan” của mình. Trước khi đi còn khốn nạn vét sạch két sắt của tôi mang đi. Hai hôm sau anh ta đến ném cho tôi lá đơn ly hôn đã ký sẵn, tôi biết mọi chuyện nên kết thúc, cũng ký đơn rồi tự mang đi nộp.
Cứ tưởng sau này chẳng còn gặp lại nhau, vì anh ta có quan tâm gì đến con cái đâu. Nào ngờ đúng tròn 1 năm sau anh ta đột ngột xuất hiện trước cửa quán ăn của tôi. Sau khi hỏi thăm vài câu qua loa, trước mặt bao thực khách còn đang ăn uống, anh ta đột ngột quỳ xuống xin tôi tha lỗi, mong tôi cho cơ hội quay về. Thậm chí còn khóc lóc nữa chứ khiến tôi kinh hãi vô cùng.
Thì ra anh ta ở với cô bồ không được vui vẻ như mong đợi. Thời gian đầu còn tiền vét được từ tôi thì còn vui, mấy tháng sau tiền hết tình cảm cũng đi xuống. Bởi vì anh ta lương chưa tới 10 triệu/tháng, cô ả kia lương 5 triệu vì không chịu được vất vả nên chọn công việc nhàn tản.
Cô ta chỉ giỏi yếu đuối, dựa dẫm và tiêu tiền của đàn ông. Ban đầu thấy anh ta có tiền lại chiều mình nên ham lắm. Lúc biết sự thật thì tái xám hết cả mặt lại. Anh ta hết tiền, thấy bồ chẳng còn ngọt ngào, dịu ngoan như trước cũng chưng hửng, nhận ra tình yêu của cô ả chỉ có vậy thôi.
Hơn nữa ở với tôi quen được tôi lo mọi thứ, anh ta chỉ việc cầm lương mà tiêu riêng, có bồ còn trộm tiền của vợ đi cung phụng bồ ấy chứ. Giờ ở với cô ả phải oằn mình cáng đáng tất cả, chiều theo những sở thích mua sắm của cô nàng. Lúc này thì xinh đẹp với ngoan ngoãn cũng chẳng mài ra mà ăn được. Dần dà đôi bên chán ngấy nhau và tuyên bố đường ai nấy đi.
Anh ta nhớ đến tôi da diết, ước ao được trở về những ngày tháng nhàn hạ, vô tư lự như trước. Vì thế bỏ qua cả lòng tự trọng để quỳ gối xin tôi tha thứ. Thậm chí khi tôi không gật đầu còn lê đầu gối từ ngoài cửa vào đến trong nhà bày tỏ thành ý. Nhưng đáng tiếc sau những gì anh ta làm với tôi, thì dù lúc này anh ta có tự tử ngay trước mặt tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Còn gì liên quan đến nhau đâu nhỉ, tôi sao phải chịu trách nhiệm cho sự sống chết của anh ta?