Mẹ bắt đi xem mắt để trả ơn, khi gặp mặt tôi đang đau đầu nghĩ cách từ chối thì anh chàng lại 'chốt hạ' một câu khiến tôi đứng hình
Đến cuối buổi hẹn mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được lý do gì. Định bụng về nhà suy nghĩ tiếp thì Quân đột ngột nhìn thẳng tôi rồi chốt hạ mấy câu khiến tôi đứng hình.
Tôi năm nay 27 tuổi, là một người cũng gọi là có chút nhan sắc, công ăn việc làm ổn định, gia đình tử tế. Tôi vẫn độc thân vì muốn chọn lựa kỹ lưỡng để tìm được người đàn ông thật sự hòa hợp với mình.
Tuần trước mẹ tôi đột ngột muốn tôi đi xem mắt một đối tượng nghe qua đã biết chẳng hề tương xứng với tôi. Anh ta là một thanh niên chỉ học hết cấp 3, hiện đang làm công nhân khu công nghiệp, hơn tôi một tuổi. Nhưng mẹ bảo nhà họ có ơn với bà. Bà và mẹ anh ấy trước đây là người cùng làng. Hồi nhỏ, trong một lần ra sông giặt quần áo, mẹ tôi trượt chân ngã và may mắn được mẹ anh ấy biết bơi cứu lên.
Mấy hôm trước mẹ tôi về quê giỗ các cụ, tình cờ gặp bác gái. Bác ấy đột ngột đề nghị muốn được làm thông gia với gia đình tôi. Từng gặp tôi khi tôi về quê chơi, bác ấy rất ưng ý. Biết tôi chưa lập gia đình, con trai bác cũng còn độc thân nên bác ấy muốn tác thành cho chúng tôi. Dù bác ấy không nói thẳng ra là muốn gia đình tôi trả ơn nhưng ý tứ thì rõ rành rành ra đấy.
Dĩ nhiên là tôi bất mãn vô cùng. Tôi cho rằng lấy anh chàng như vậy là không tương xứng với mình. Mẹ tôi bảo ơn cứu mạng khó đền đáp, họ đã mở lời như vậy thì tôi cứ gặp anh ta một lần xem sao. Không ưng thì tìm cách từ chối cũng chưa muộn.
Lúc nhìn tận mắt gặp người đàn ông đó, tôi càng thấy chán ngán. Người thấp bé và xấu, ăn mặc luộm thuộm, cử chỉ thiếu lịch sự, tôi còn nhìn thấy cả lớp bẩn đen sì trên cổ áo anh ta nữa. Nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, trong đầu thì vắt óc nghĩ lý do để từ chối. Chỉ sợ anh ta mang chuyện ơn huệ ra để đeo bám tôi thì thật sự vô cùng phiền phức.
Đến cuối buổi hẹn mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được lý do gì. Định bụng về nhà suy nghĩ tiếp thì anh ta đột ngột nhìn thẳng tôi rồi chốt hạ mấy câu khiến tôi đứng hình: "Anh sẽ không hẹn em gặp mặt lần nữa đâu. Em chưa đủ tiêu chuẩn làm vợ anh. Chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ nữ tính và khéo léo. Anh cần gì người vợ học cao, anh lấy vợ chứ có lấy về để đội lên đầu đâu”.
Nói xong anh ta đứng dậy trả tiền cà phê rồi quay người đi thẳng. Tôi ôm một bụng ấm ức về nhà thì lại phải đối mặt với trận mắng té tát từ mẹ. Bà bảo tôi cư xử thế nào mà để người ta nói về tôi không ra gì. Bà đã dặn có không ưng thì vẫn phải mềm mỏng và khéo léo rồi. Bây giờ tiếng xấu của tôi đã lan cả về quê. Mẹ anh ta bù lu bù loa khắp làng trên xóm dưới, ai cũng cho rằng tôi là gái thành phố nên kênh kiệu khinh người.
Tôi tức nghẹn mà không làm gì được. Tôi chỉ hận lúc ấy mình không bật máy ghi âm để ghi lại tất cả những lời anh ta nói. Tôi thật sự không hiểu tại sao anh ta lại hành xử như vậy. Có lẽ anh ta biết chắc chắn tôi sẽ từ chối nên cay cú chăng? Tôi phải làm thế nào để vạch trần bộ mặt của anh ta đây?