Mẹ chồng gọi điện dằn mặt thông gia vì vay tiền con gái mua thuốc, tôi đã nói một câu khiến bà im bặt
Biết là mẹ chồng đang gọi cho mẹ mình. Tôi đợi bà nói chuyện xong rồi gõ cửa đi vào. Tôi nói với mẹ chồng...
Nhà tôi vốn rất nghèo. Để nuôi tôi ăn học, bố mẹ đã phải vay mượn khắp nơi. Khi tôi học đại học, bố tôi đã ngoài 50. Vậy mà ngày ngày bố vẫn phải đi làm phụ hồ cho một cánh thợ gần nhà tôi. Không phụ sự mong mỏi của bố mẹ, sau khi ra trường, tôi xin được việc ở một công ty chứng khoán nước ngoài.
Đúng là tôi đã sai khi vội vã đi lấy chồng mà chưa kịp báo hiếu bố mẹ đẻ. Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, lương tháng ít hơn tôi rất nhiều. Anh cũng sinh ra trong một gia đình rất bình thường. Chỉ có bố mẹ anh thì trí thức hơn bố mẹ tôi. Ông bà đều là cán bộ về hưu cả.
Tôi đi lấy chồng mà chưa mua được cho mẹ chiếc tủ lạnh mới. Cứ nghĩ sau này kết hôn vẫn sẽ chăm lo được cho nhà đẻ. Nào ngờ cuộc sống hôn nhân không như tôi nghĩ.
Sống cùng bố mẹ chồng nên tôi khá bất tiện. Hễ tôi mua sắm thứ gì là mẹ chồng tôi lại dò xét. Rồi bà còn quản cả tiền lương của tôi, tháng nào bà cũng hỏi tôi đã mua sắm vào những việc gì.
Tôi khó chịu trong lòng nhưng không nói ra. Phần vì ngại, phần lại nghĩ đến lời mẹ dặn trước khi lấy chồng. Mẹ tôi từng nói, về nhà chồng thì phải hết lòng với nhà chồng. Người mẹ chồng nào cũng có lúc không phải. Tôi là con nên phải nhún nhường và thông cảm cho những lúc trái tính ấy.
Tôi đã sống với mẹ chồng hết lòng. Hầu như buổi trưa không ăn cơm ở nhà nhưng tôi vẫn gửi mẹ chồng 10 triệu mỗi tháng. Rồi thi thoảng tôi lại cho bố mẹ chồng đi du lịch. Mua sắm những món đồ đắt đỏ trong nhà cũng đều là tiền của tôi cả.
Ấy vậy mà mẹ chồng tôi lại không biết ơn. Còn cho rằng tôi là phận dâu nên cung phụng bố mẹ chồng là chuyện phải làm. Vài ngày trước, mẹ tôi bị tai nạn phải nhập viện. Bố mẹ tôi không có tiền nên đã vay tôi 5 triệu để mua thuốc. Với tôi, số tiền ấy chẳng đáng là bao nên tôi nói cho bố mẹ luôn.
Hôm qua trong bữa cơm, chồng tôi nhắc tôi mang tiền về cho bố mẹ nên tôi buột miệng nói ra chuyện vay tiền. Lúc ấy mẹ chồng tôi không nói gì cả. Tối muộn, tôi khát nước nên xuống nhà lấy nước thì vô tình nghe mẹ chồng gọi điện cho mẹ tôi. Giọng bà sang sảng: "Tôi cũng hiểu ông bà khó khăn. Nhưng giờ Mai nó là con dâu nhà tôi, phải chăm lo cho bên này, lấy tiền để cho bố mẹ đẻ e rằng không được đúng lắm".
Biết là mẹ chồng đang gọi cho mẹ mình. Tôi đợi bà nói chuyện xong rồi gõ cửa đi vào. Tôi nói với mẹ chồng: "Mẹ ạ, bố mẹ con túng thiếu lâu nay mẹ cũng biết rồi. Nếu mẹ nghĩ rằng 5 triệu là số tiền lớn thì từ nay con sẽ không gửi cho bố mẹ con nữa. Bù lại, con cũng xin phép gửi bố mẹ 5 triệu tiền sinh hoạt của vợ chồng con thôi". Mẹ chồng tôi giận tím mặt nhưng vẫn giả bộ: "Không, ý mẹ có như vậy đâu. Con lo cho bố mẹ đẻ được là tốt. Mẹ chỉ hỏi thăm bà thông gia xem tai nạn thế nào thôi".
Có lẽ tôi nói vậy là không phải phép. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, tôi ức lắm. Một tháng tôi kiếm được không ít tiền. Vậy mà cho mẹ đẻ 5 triệu cũng bị mẹ chồng để ý, soi mói. Mẹ chồng nặng nhẹ với tôi cũng được. Còn đụng vào bố mẹ tôi thì tôi nhất định không thể hiền được nữa. Tôi muốn giúp đỡ bố mẹ đẻ mình, giờ có cách nào mà mẹ chồng không thể bắt bẻ được không hả mọi người?