'Méo mặt' vì một bữa ăn
Chị đi làm về, vội vàng thay quần áo để chuẩn bị bữa tối. Chưa kịp vo gạo thì anh nhảy vào gàn: 'Ấy ấy, tối nay mình ra ngoài ăn em ạ'.
Chị ngạc nhiên: "Sao thế? Hôm nay sinh nhật ai hả?". Mặt anh vênh như lá mít khô: "Cứ gì phải sinh nhật, thích là nhích thôi".
Anh giữ xe thật chắc để chị đu lên. Vòng vèo một lúc, anh quyết định dừng xe trước một nhà hàng hải sản. Chị ngước lên nhìn tấm băng rôn to tướng, cười hô hố: "Ối giời ơi, tên nhà hàng này buồn cười quá, đã HẢI SẢN lại còn BIỂN".
Anh xua tay: "Thôi thôi, đừng bắt bẻ người ta, đồ ăn ở đây ngon là được rồi". Chị tò mò: "Ủa, anh ăn ở đây rồi à?". "Ờ thì... chưa ăn, nhưng thằng bạn anh "rì-viu" thế".
Bên trong nhà hàng, dàn máy lạnh hoạt động hết công suất, khách và nhân viên di chuyển chật cứng cả lối đi. Bon chen mãi anh mới tìm được bàn trống, kéo ghế cho chị ngồi.
Một nhân viên phục vụ nhanh tay đặt ngay 2 cuốn menu trước mặt anh chị, cất giọng ngọt ngào: "Anh chị gọi món giúp em với". Anh nhìn chị có ý thăm dò: "Mình ăn lẩu cua em nhỉ?". "Gì cũng được!".
Anh tỏ ra thận trọng: "Em này, anh hỏi chân tình nhé, các em không tính tiền bàn ăn, ghế ngồi và máy lạnh đấy chứ?". Cô phục vụ lại cất giọng ngọt ngào: "Anh cứ vui tính! Bọn em tính tiền mấy thứ đó thì khác gì đuổi khách ạ? Bọn em sẽ mang lẩu cua cho anh chị nhé". Anh cười: "Ok em".
5 phút sau, nồi lẩu cua xuất hiện, nhân viên phục vụ nhanh nhảu giới thiệu: "Lẩu của anh chị gồm 2 con cua, một đĩa đậu phụ, một đĩa khoai môn, một đĩa rau sống. Khi nào cần phục vụ gì thêm, anh chị cứ gọi em". Nói xong, nhân viên phục vụ quay ngoắt đi nhưng bị anh gọi giật lại: "Em này! Đũa dùng một lần và giấy ăn miễn phí đấy chứ?". "Dạ vâng!".
Chị có vẻ ngại với một vài vị khách bàn bên cạnh: "Anh buồn cười thế! Ai tính tiền mấy thứ đó, đừng hỏi nhiều nữa, người ta cười cho". Anh phẫn nộ: "Cười hở mười cái răng, em không biết đâu, vào mấy nhà hàng hải sản là phải điều tra kỹ, không chủ quan được. Thôi ăn đi em".
Xì xụp một lúc, chị ngước mặt lên, cảm thán: "Ôi, lẩu cua thần thánh, ngon quá anh ạ". Anh ăn không kịp thở: "Ờ, ngon thật, em ăn thêm gì không để anh gọi?". Chị muốn ăn thêm cua nhưng tiếc tiền nên gợi ý anh gọi thêm đĩa rau sống. Anh nhanh nhảu gọi: "Em gì ơi! Rau sống có tính tiền không nhỉ?". Nhân viên phục vụ lúc nãy đáp: "Không anh ạ". "Ờ, thế thì cho anh xin thêm 2 đĩa nhé!".
2 đĩa rau sống được "bổ sung" ngay lập tức, khách bàn bên cạnh nhìn sang khiến chị đỏ mặt, nhắc nhở: "Anh làm ơn, nói bé bé thôi kẻo người ta cười cho". Anh tỉnh bơ: "Mình quen biết gì họ đâu mà phải ngại. Ăn đi em!".
Anh đang húp nước lẩu thì chị rít lên: "Ối giời ơi! Em lỡ tay bóc gói khăn ướt mất rồi. Chẳng biết cái này có bị chém đắt không anh nhỉ?". Anh buông bát, cười: "Đấy, em thì khác gì mà còn chê anh. Thôi không sao, một cái khăn ướt đáng là bao, em cứ dùng đi".
Đánh bay xong nồi nẩu, anh xoa bụng: "No quá! Em gì ơi! Lại đây anh bảo". Cô nhân viên phục vụ lúc nãy lật đật chạy đến: "Anh chị gọi thêm gì nữa ạ?"."Không, anh chị no rồi, cơ mà tăm ở đây phục vụ miễn phí chứ hả?". Cô nhân viên phục vụ cười: "Tất nhiên rồi ạ". Chị xấu hổ, cúi gằm mặt: "Anh thôi đi mà, em xin anh đấy, ai tính tiền tăm bao giờ". Anh thản nhiên: "Cẩn tắc vô áy náy, em đừng chủ quan".
Xỉa răng xong, chị đòi đi về, anh gọi nhân viên phục vụ tính tiền, cô ta nhanh nhảu in hóa đơn rồi mang đến, chìa trước mặt anh. Thấy những con số "nhảy múa" trên hóa đơn, anh chóng mặt: "Ơ, sao lại... hết nhiều tiền thế này? Bọn anh chỉ ăn mỗi lẩu cua, dùng một cái khăn ướt, rau gọi thêm không tính tiền cơ mà. Em tính lại cho anh đi".
Nhân viên phục vụ ra sức giải thích: "Máy của bọn em không tính nhầm đâu, nhưng anh chị vui lòng thanh toán phí chạy bàn cho em nữa, từ nãy đến giờ em chạy đi chạy lại gần chục lần, tính cả 2 chiều là 20 lần đấy ạ. Điều này bọn em đã quy định rõ trong trang cuối cuốn menu, anh chị kiểm tra lại giúp em!".
Nguồn GD&TĐ: https://giaoducthoidai.vn/gia-dinh/meo-mat-vi-mot-bua-an-uu6XgT9Mg.html