Mệt mỏi vì phải sống với một người chồng nông cạn
Chồng không có chính kiến, lúc nào cũng sống và hạnh động dựa vào cảm xúc, suy nghĩ của những người xunh quanh...
Chồng năm nay đã 40 tuổi, anh là con trai cả trong một gia đình có 3 người con, dưới anh có em trai và em gái đều đã lập gia đình. Tuổi thì lớn, nhưng anh không khác gì cậu thanh niên 17, 18 tuổi. Cả đời anh không tự quyết định được việc gì, mà toàn phụ thuộc vào bố mẹ và người em trai của anh.
Hồi chúng tôi mới yêu nhau, hai đứa làm cùng một thành phố, thu nhập ổn định, có nhiều khả năng thăng tiến. Nhưng vì bố mẹ anh muốn anh về làm ở gần nhà, để tiện chăm sóc bố mẹ già. Em trai anh cũng muốn như vậy, vì em trai và em dâu của anh đang sống cùng bố mẹ chồng tôi, nhưng giữa họ liên tục xảy ra cãi vã, mâu thuẫn, em trai anh muốn ra ngoài ở riêng, nhưng không ai chăm sóc bố mẹ chồng, nên muốn anh về để ở cùng, tiện chăm sóc.
Anh một mực bỏ công việc đang thuận lợi, còn bắt tôi bỏ cả công việc đó để về quê anh sống, với mức thu nhập thấp bằng 1 nửa. Vì không muốn mang tiếng là bất hiếu, không muốn sống cùng bố mẹ chồng, nên tôi chấp nhận theo về quê anh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ân hận về quyết định đó.
Liên tục thời gian sau đó, anh chẳng đưa ra được quyết định gì khiến tôi cảm thấy yên lòng khi sống với anh, mà anh toàn làm theo yêu cầu của bố mẹ, của em trai anh. Ngay cả chuyện xây căn nhà bằng tiền của vợ chồng tôi, anh muốn xây 4 tầng, mỗi tầng 50 m2, nhưng bố mẹ anh lại muốn xây 3 tầng, mỗi tầng 100 m2, nên anh đổi ý làm theo bố mẹ. Dù trước đó 2 vợ chồng đã thỏa thuận và lên kế hoạch.
Anh với tôi mua ô tô, chỉ định mua chiếc xe 4 chỗ, nhưng em trai anh lại muốn mua xe 7 chỗ, để có dịp đi du lịch thì cả 2 gia đình đi cùng nhau. Rồi thi thoảng đưa bố mẹ chồng đi cùng, anh cũng đổi ý làm theo em trai của mình, dù xe 7 chỗ giá tiền cao hơn, chúng tôi không đủ, anh lại vay ngân hàng và 2 năm sau chúng tôi mới trả hết số tiền đó.
Đến con tôi ốm, hôm đó tôi rất bận, không thể đưa con đi khám nên nói anh đưa con đi viện khám, nhưng nghe lời bố mẹ và em trai của anh, họ bảo trẻ con thì ốm đau là chuyện bình thường, cần gì hơi tý phải khám xét, thế rồi anh chẳng đưa đi. Con vẫn sốt cao, tôi phải bỏ việc về đưa con đi khám, cũng may không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi mệt mỏi và chán nản, ức chế khi phải sống cùng một người chồng không có chính kiến như anh. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Theo Báo Đất Việt