Mở điện thoại lên, tôi chết lặng khi thấy những dòng tin nhắn khiến gia đình sụp đổ
Một buổi tối bình thường đã biến thành cơn ác mộng khi tôi vô tình nhìn thấy đoạn chat của vợ và con trai. Chỉ trong vài phút, mái ấm tôi gìn giữ hơn 10 năm qua bỗng sụp đổ hoàn toàn.
Thói quen hàng ngày của tôi là cầm điện thoại của con trai để kiểm tra lịch học, tin nhắn bạn bè, bởi cháu mới 12 tuổi, còn quá nhỏ để tự xoay xở trong thế giới mạng đầy cám dỗ.
Tôi mở máy, kéo xuống phần tin nhắn, không ngờ một loạt đoạn hội thoại hiện ra. Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải là chuyện học hành, mà chính là dãy tin nhắn giữa vợ tôi và con trai. Những dòng chữ hiện rõ: “Mẹ mệt mỏi với ông ấy lắm rồi… May mà có con bên cạnh”.
Tôi như bị ai đó giáng thẳng vào đầu. Tay run rẩy, tôi đọc tiếp. Trong đó, vợ tôi không chỉ than phiền về tôi mà còn buông ra những lời cay nghiệt, đổ hết trách nhiệm gia đình lên đôi vai nhỏ bé của con. Tôi đọc mà nghẹn thở, tim như bị bóp nghẹt. Hóa ra, khi tôi vẫn ngày ngày tin tưởng, vẫn nghĩ rằng mình đang bảo vệ được tổ ấm, thì đằng sau, vợ tôi lại gieo vào con trai nỗi oán hận với chính cha nó.

Tôi đọc mà nghẹn thở, tim như bị bóp nghẹt. Ảnh minh họa
Ký ức tràn về, tôi chợt nhớ những lần con trai im lặng bất thường, hay buông ra những câu trách tôi vô cớ. Tôi từng nghĩ đó là tuổi dậy thì, là sự thay đổi tâm sinh lý. Nhưng hóa ra, từng lời từng chữ ấy đều có gốc rễ từ những cuộc nói chuyện âm thầm kia.
Tôi đã từng tự hào về người vợ hiền dịu, luôn tươi cười trước mặt bạn bè và họ hàng. Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn vì có một mái ấm yên bình. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Đằng sau nụ cười ấy là sự ngấm ngầm gieo rắc hận thù cho con, là những lời xúi giục để biến con trai tôi thành kẻ chống lại chính cha nó.
Đau đớn nhất không phải là bị vợ phản bội tình cảm, mà là sự phản bội ấy lại được xây dựng trên tình mẫu tử, biến đứa trẻ vô tội thành công cụ trong cuộc hôn nhân mục ruỗng.
Tối hôm đó, tôi không thể kìm nén thêm. Tôi bước vào phòng ngủ, đưa điện thoại cho vợ. Cô ấy nhìn thoáng qua, mặt biến sắc. Tôi hỏi: “Đây là gì?”. Cô ấy lắp bắp, cố gắng biện minh rằng đó chỉ là những lời nói lúc tức giận, rằng cô ấy không hề có ý xấu.
Nhưng tôi đã quá mệt mỏi để tin. Con trai đứng bên, đôi mắt đỏ hoe, vừa sợ hãi vừa hoang mang. Tôi biết cháu là nạn nhân, không đáng bị kéo vào bi kịch này.
Trong cơn giận và tuyệt vọng, tôi chỉ tay ra cửa, gằn giọng: “Cô thu dọn đồ đạc và ra khỏi nhà ngay. Tôi sẽ nuôi con, nhưng tôi không cho phép ai đầu độc nó thêm nữa”.
Vợ tôi gục xuống, khóc nức nở, nhưng không thể thay đổi được quyết định của tôi.
Giờ đây, căn nhà chỉ còn lại hai cha con. Con trai ngồi trong phòng, lặng lẽ như một chiếc bóng. Tôi muốn ôm con, muốn nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Tôi đã bảo vệ con, bảo vệ gia đình theo cách duy nhất mình có thể.
Thế nhưng, tổ ấm 10 năm trời vun đắp giờ đây chỉ còn là tro tàn. Tôi biết sẽ mất rất lâu, có lẽ cả đời, để vết thương này nguôi ngoai. Nhưng tôi cũng hiểu, sự giả dối và độc hại không bao giờ có thể chung sống trong một mái nhà.