Mưa chiều
Thạch luôn thức dậy lúc 1 giờ chiều khi tiếng chuông báo giờ réo từng hồi dài. Anh ít khi để ý đến điều này dù nó vẫn đều đặn đánh thức anh đủ 5 ngày một tuần như chưa bao giờ sai sót.
Nhưng gần đây, như có điều gì linh tính, bỗng dưng Thạch tự hỏi nếu có ngày nó không reo thì sao? Anh không dám chắc mình có dậy đúng giờ hay không.
Và anh không phải chờ đợi lâu. Ngay hôm sau, chuông không reo. Khoảng gần 2 giờ, cô văn thư hốt hoảng la lên: "Dậy, dậy, trễ giờ rồi…". Cả bọn lật đật trở dậy. Nhưng thực ra, Thạch đã tỉnh dậy đúng vào lúc 1 giờ nhưng anh vẫn nằm im chờ đợi tiếng chuông.
Sau đó, mọi người còn mất thêm thời gian tranh cãi về cái nguyên nhân nào đó đã khiến chuông không reo. Riêng Thạch, anh chẳng bao giờ tham dự vào những cuộc tranh luận vô bổ đó. Chiều nay, anh phải soạn một lá thư gửi khách hàng dài khoảng một trang A4. Thường để xong một lá thư, phải mất gần 2 giờ đồng hồ. Xong lá thư là lúc được quyền rảnh rỗi…
Thạch nhìn sang bàn bên cạnh, cô nàng ấy vẫn đang cặm cụi làm gì đó. Thường thì chẳng có gì phải chăm chú đến vậy. Thạch không thích lúc cô ấy ngồi, bởi bức vách lửng sẽ che hầu hết thân thể cô. Cô ấy chỉ hấp dẫn lúc đứng lên, nhất là khi cô đứng sát bên anh để nhờ sửa một lỗi gì đó trên máy tính. Cô có làn da trắng, ngực đầy, nếu không nói là to. Lông tay của cô nhiều hơn bình thường, lông mày rậm. Và khi cô ấy nói thì thôi rồi, giọng nhõng nhẽo cứ như muốn làm nhão hết tâm trí người nghe. Cô ấy đã có chồng và một con. Có lần Thạch vô tình hỏi về người chồng, cô hơi sầm mặt lại và kể lể với giọng chán chường:
"Có ra gì đâu anh, lương thì ba cọc ba đồng mà bày đặt ăn nhậu suốt ngày…".
Rồi cô tuôn ra một hơi một hồi về hàng mớ khiếm khuyết của người chồng. Thạch thoáng rùng mình nhưng rồi anh cũng tự biện hộ rằng đó không hẳn là tính xấu, bởi cô cũng chẳng xấu hơn người khác là bao. Đời sống gia đình, dẫu là một gia đình sung túc, cũng đủ khắc nghiệt để bào mòn hết những tâm hồn vui vẻ. Hiếm có chuyện tình lãng mạn nào mà không trở thành gánh nặng cho cuộc hôn nhân.
Thường công việc của Thạch chẳng có gì đáng để kể ra, nhất là cho vợ anh nghe, trước khi ngủ. Vào giờ đó, là lúc anh phải chịu đựng những câu chuyện lặt vặt, được lặp đi lặp lại nhiều lần, có khác nhau đôi chút về tiểu tiết nhưng tựu trung vẫn là những câu chuyện mai mỉa về bà sếp của vợ anh.
"Mụ già tiền mãn kinh" hay "mụ già mắc dịch" là câu mà vợ anh chưa bao giờ quên đay nghiến lúc bắt đầu cũng như khi kết thúc câu chuyện. Lúc cô im lặng là khi anh bắt đầu nghe tiếng ngáy nhẹ đều vang lên. Cô ấy đã ngủ. Anh nhẹ cả người và bắt đầu thả lỏng đầu óc hướng về hình bóng cô nàng kia. Thạch thỏa sức tưởng tượng ra phần thân thể trắng ngần bên dưới lớp váy áo. Anh mơ được chạm vào cánh tay, được nhìn vào ngực… Đến khi tưởng tượng ra được tình tiết cuối cùng thì thường cũng là lúc anh chìm vào giấc ngủ.
Mỗi ngày, trước khi đến văn phòng, Thạch đều nghĩ ra một đề tài gì đó để dành bắt chuyện với cô nàng vào buổi chiều. Ví dụ, khi chứng khoán đang nóng, Thạch sẽ bình luận về chứng khoán. Còn khi nhà đất tăng giá, anh sẽ huyên thuyên về các dự án bất động sản. Những thứ như thế đầy rẫy trên mạng, kể cả những phân tích rất ư chuyên nghiệp nhưng cô ấy chưa bao giờ biết vì có khi nào đọc đâu. Có những loại người như vậy - mà họ rất đông - chỉ thích nghe mà chẳng khi nào chịu đọc. Thường những lúc đó, cô nàng luôn lắng nghe thích thú và có phần thán phục. Nhưng anh thừa biết cái thích thú của cô không nằm ở chỗ sôi động của các thị trường ấy mà ở những câu chuyện kiếm được bạc tỉ mà Thạch đã cố công thêu dệt nên. Có ai lại không mơ về gia tài bạc tỉ, được sống trong biệt thự, được đi xe hơi… Thạch biết những lúc như thế là khi cô ấy sẽ mơ mộng gì đó. Vì vậy mà có lần cô hỏi Thạch có chơi chứng khoán không, anh nói dối là có chơi chút ít. Rồi cô im lặng thở dài và một cách vô thức, nép vào gần anh hơn, gần như muốn cạ cả phần ngực vào vai anh. Thạch như nín thở, anh nghe rõ nhịp tim cô đập từng tiếng mồn một, hòa lẫn với tiếng mưa rả rích ngoài kia cùng với mùi hương lạ lẫm đang lan tỏa…
Buổi chiều Sài Gòn thường có mưa. Những cơn mưa từ lâu đã mất đi tính chất cũ, là sự bất chợt. Mưa bây giờ cũng dai dẳng như ngoài Trung, như trong thơ Nguyễn Bính.
Những cơn mưa triền miên làm không khí trong phòng trầm xuống. Mọi người thường ngồi ru rú một chỗ và im lặng đọc cái gì đó trên mạng. Cô ấy vẫn ngồi ở chỗ mình, nhìn bâng quơ vào màn hình máy tính. Trong thứ ánh sáng có phần mờ hơn do mưa, khuôn mặt cô bầu bĩnh như một bé gái bụ bẫm. Ừ, phụ nữ lúc trầm tư trông dễ thương đến lạ. Bỗng nhiên, Thạch cảm thấy tiếc và thương cảm khi nhớ đến người chồng kém cỏi của cô. Rồi anh mường tượng ra anh ta đang ở đâu đó ngoài kia, giữa đám người vô danh trên đường hay đang hò hét trong các quán nhậu. Anh có phần hãnh diện khi làm một cuộc so sánh âm thầm với kẻ mà mình chưa từng gặp mặt. Dĩ nhiên, anh ta chỉ là một tay lơ mơ tầm thường và còn lâu mới biết thức thời như Thạch.
Và nhờ biết thức thời mà Thạch luôn có sẵn các mẫu hình cho các tưởng tượng của mình. Hầu hết chúng đều rất thực. Có lúc anh thích hóa thân vào một doanh nhân thành đạt, lúc khác lại trong vai một người nổi tiếng. Anh luôn nghĩ về những thứ sang trọng và tiện nghi, như một căn biệt thự ở khu Nam chẳng hạn. Và bây giờ, anh có cơ hội lồng ghép hình bóng cô nàng vào đó, ngay lập tức bức tranh trở nên hoàn mỹ. Một phụ nữ duyên dáng đang săm soi những chiếc váy hàng hiệu, thỉnh thoảng tỉ mẩn sửa lại một vết mờ trên cặp môi son. Ngoài kia, những bông hoa nở vàng rực một góc vườn. Một chú nhóc đang nô đùa trên thảm cỏ, nó ngã xuống nhưng không khóc mà ngước lên nhoẻn miệng cười thật tươi. Một gã đàn ông khỏe mạnh đang phô những cơ bắp săn chắc trước gương trong phòng tập thể dục… Ừ nhỉ, cuộc sống sao lại đáng yêu đến thế!
Nghĩ đến đó, Thạch sẽ sàng đứng lên đến sát bên cô. Cô nghiêng người cho tựa nhẹ vào anh trong khi vẫn dõi theo những giọt nước đang xối xả vỗ vào mặt kính. Hình như cô ấy có nói gì đó nhưng anh nghe không rõ. Một lời tâm sự? Anh không biết nữa. Chỉ còn tiếng mưa và thứ vô thanh của nỗi sầu muộn đang tràn ngập căn phòng.
…
Và dù đã gần hết mùa hè nhưng xem ra những cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, chúng cứ tỉ tê hết ngày này qua ngày nọ, làm tình làm tội những tâm hồn bí bách. Những buổi chiều cũng theo đó mà trôi qua như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Một vài cuộc hẹn miễn cưỡng cùng những câu chuyện nhạt nhẽo. Đáp lại sự nhiệt tình của anh là ánh mắt có phần hờ hững, vội vội vàng vàng, nửa muốn nửa không, khiến cho cuộc phiêu lưu của họ chỉ còn sắc màu bàng quan. Dù Thạch có cố tìm cách để đẩy câu chuyện đi xa hơn, về nơi anh mơ tưởng nhưng rồi cũng chẳng khá hơn khi chính anh cũng dần quên những gì mình đã trót nói trong những lúc cao hứng.
Có lẽ mọi chuyện sẽ lưng chừng ở đó, nơi những cơn mưa và những khát khao đang cạn dần tính hấp dẫn nếu không có tiếng chuông điện thoại réo lên trong một chiều chậm chạp. Thạch lo lắng đứng nhìn cô ấy vừa nghe máy vừa run lên theo từng tiếng nấc. Rồi bóng cô lao vội ra cửa chẳng kịp cho anh hỏi sự tình.
Phải sáng mai anh mới biết rõ mọi chuyện. Một tai nạn xe máy và người chồng hiện vẫn đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu. Sau đó, anh có ghé thăm. Chỉ mới vài ngày mà trông nàng xuống sắc thật tiều tụy, bên cạnh một con người được băng bó trắng toát, bất động. Rồi khi ra về, anh bắt gặp một ánh mắt buồn đến lạ, một nỗi buồn mà anh chưa thấy bao giờ.
Tối đó Thạch về trễ. Anh thay đồ rồi bước vào nằm cạnh vợ. Cô ấy có vẻ đã ngủ say. Anh vòng tay ôm nhẹ qua eo rồi dúi đầu vào gáy nàng. Anh nghe rõ từng hơi thở chậm và sâu, thỉnh thoảng có tiếng rít nhẹ nơi cổ họng cô ấy. Anh cứ nằm như vậy hồi lâu mà chẳng thể ngủ được. Bất chợt, anh thèm được cười to lên khi nhớ lại câu chuyện quen thuộc mà cô ấy vẫn hay kể khi còn thức. Ừ, mà ước gì cô ấy vẫn còn thức. Anh tự nhủ thầm có phần luyến tiếc.
Một cuộc phiêu lưu trong tâm tưởng khởi đi ngập ngừng. Bởi vì trong tâm tưởng, nên dù chậm chạp, nó vẫn không kém phần thú vị, hấp dẫn... Người ta có thể trở thành một người nổi tiếng, một doanh nhân thành đạt có khối tài sản kếch xù trên sàn chứng khoán, sống ung dung trong căn biệt thự sang trọng khu Nam. Bức tranh trở nên hoàn mỹ hơn, khi "anh có cơ hội lồng ghép hình bóng cô nàng vào đó... Một phụ nữ duyên dáng đang săm soi những chiếc váy hàng hiệu, thỉnh thoảng tỉ mẩn sửa lại một vết mờ trên cặp môi son".
Nhưng cũng chỉ đến thế là kết thúc. Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lại phải đành lòng quay về với thực tại. Những lá thư với cách hành văn chán ngắt gửi cho khách hàng. Những cuộc tranh cãi vô bổ về nguyên nhân chuông đồng hồ tắt lịm. Không khí nặng nề, uể oải trong phòng làm việc ở cơ quan. Và mưa, những cơn mưa "tỉ tê hết ngày này qua ngày nọ, làm tình làm tội những tâm hồn bí bách".
Cái giây phút chứng kiến Thạch thay đồ rồi bước vào nằm cạnh vợ, dúi đầu vào gáy vợ, nghe tiếng thở rít nhẹ trong cổ họng nàng và trằn trọc không ngủ được, người đọc chợt nhận ra cơn mưa của riêng mình - cơn mưa không có trong văn bản "Mưa chiều" của nhà văn Trà Đóa.
Nguồn NLĐ: http://nld.com.vn/van-nghe/mua-chieu-20190629211948987.htm