Mưa về phố nhỏ

Có cơn mưa rụt rè tràn về phố nhỏ, hạt mưa mảnh mai, xanh xao trong một chiều đầu đông buồn lê thê. Mưa tự biết mình đem đến cho nhân gian những ngày ái ngại khi đối đầu với mưa sa và gió lạnh. Nhưng biết làm sao khi chỉ có mưa mới đánh thức mùa đông, đánh thức bao hoài niệm của con người bằng nỗi nhớ kỷ niệm cồn cào, xa thẳm.

Cơn mưa đầu đông không dữ dằn, hằn học như mưa giông làm bệ phóng cho sấm sét hùng hục, gầm gừ bủa giăng sát khí đen ngòm và chói lòa làm ghê sợ cho mọi người đang sống yên lành. Cơn mưa đầu đông ập về phố nhỏ như cô gái lấy chồng xa xứ ngày đầu về làm dâu bước đi rón rén, ăn nói nhỏ nhẻ làm quen với nếp nhà. Và nó bắt đầu nặng hạt, bắt đầu giận dữ, dai dẳng khi đã lờn mặt với cảnh, với người.

Những cơn mưa tràn về phố, giọt mưa lanh canh trên tháp chuông, mưa roàn roạt trên mái phố. Màn mưa hiện trong mắt ai dáng hình thiếu nữ suy tư bên khung cửa vào một ngày cuối thu đặt bước sang đông mây lãng đãng trôi. Mưa len vào lòng người tiếng thời gian tơ đồng nhẹ ngân âm thanh dịu ngọt, mộng mơ.

Mưa về phố nhỏ mang theo dư vị của núi rừng xanh mát, của biển cả mặn mòi làm con người thao thiết nhớ về nguồn cội. Con người sống bền vững là nhờ núi rừng làm lá phổi trong lành, ngăn nước lũ trên cao hung tợn.

Phố nhỏ trở nên sáng sủa hơn khi những cơn mưa thánh thót gột rửa rêu phong, bụi bặm từng ngày, từng ngày. Mưa thì thầm, tự tình với những hàng cây ven phố suốt mùa hè nhao nhác nắng gió để cây nở nụ cười xinh tươi, mãn nguyện “Chào mưa ngọt mát mưa ơi!”.

Mưa về phố nhỏ. Sáng sớm có những cô, cậu bé co ro trong chiếc áo mưa mỏng dính, dè dặt nhẹ bước đến trường. Mưa lẳng lặng nhìn bác xích lô già lóng cóng ngồi rụt cổ trong xe, chừa đôi mắt mở to qua màn mưa, lòng ước ao có những người khách viễn xứ. Điếu thuốc lá trên tay của một người quen với sự chờ đợi bất chợt lóe lên đốm lửa tròn vo rồi buông một màn khói trắng mơ màng, tha thẩn bay lên, tích tắc tan theo chiều gió. Mưa qua phố nhỏ. Khẽ khàng rơi trên những dáng hoa bước vội vàng trên hè phố với những ánh mắt nhìn nhau vội vã khi từng đoàn xe máy lướt nhanh trong màn mưa, rú còi inh ỏi như nhắc nhở con người rằng cuộc sống đang hiện hữu và trôi theo quy luật muôn đời bất chấp sự khắc nghiệt của thiên nhiên.

Mưa về phố nhỏ lòng ta thấy u hoài. Có một ngày ta gặp em trong cơn mưa chiều khiến xui bên nhau trong hiên vắng. Lúc ấy nhìn những giọt mưa rơi tí tách bên hiên, ta liên tưởng đến giọt nước mắt của người con gái. Ta huyên thuyên nói về mưa, về những tình khúc ra đời từ mưa khiến em phì cười. Nụ cười làm lòng ta nôn nao như có cánh, như có lửa. Một bếp lửa chiều đông. Vậy mà chiều nay có cơn mưa về phố nhỏ, ta không nhìn thấy em dưới mái hiên xưa, chỉ nghe giọt buồn thánh thót, mưa ơi!

TRẦN QUỐC CƯỠNG

Nguồn Phú Yên: http://www.baophuyen.com.vn/93/230969/mua-ve-pho-nho.html