Ngã ba dốc
1. Anh bước thẳng xuống bậc thang, chẳng một lần quay đầu nhìn lại cô. Từng bước chân thình thịch nện đều. Nắng tháng mười xen tán Pơ Ra Nhằng hắt vệt xuống mảnh sân đá cũ. Rêu theo những ngày mưa dầm lên xanh rì các kẽ đá. Cuối mùa hoa, những chùm bông tím nao lòng nhói dạ.
Cô lừng khừng mở điện thoại, đặt cho mình cuốc xe về nhà. Thời xe ôm công nghệ, nhấn bàn phím đợi chỉ năm bảy phút đã có người đưa rước. Anh cứ bước. Thản nhiên. Ráo hoảnh. Phía trái cổng, có người con gái đang đợi sẵn.
Cô ngó sang phải, chừng như mình đang đón xe nhưng là cố lay cánh tay thằng con trai vừa vào lớp một hồi đầu năm học, lòng ngổn ngang sợ đứa nhỏ nhìn thấy cái cảnh hắt hiu này.
Con đường thẳng tắp trước mặt một ngày thứ sáu, nắng vừa lên sau những ngày dầu dãi nước, hai hàng thông vẫn xanh rì, đong đưa theo gió. Tiếng xe anh khuất xa dần. Thằng con thỏ thẻ bảo với mẹ, nhà mình đi đường thẳng này, sao nay mẹ chỉ chú tài xế rẽ phải.
Ờ thì mẹ quên mà con. Đường về nhà mà mẹ cũng quên à? Thằng con hỏi chị câu này. Cô ngoái nhìn lại cái ngã ba trước sân tòa án tỉnh. Ngã ba tím mọng, ngấn nước trong mắt cô.
2. Anh bảo với tòa, cô là thứ đàn bà đáo để, giành căn nhà lớn ngay phố, tiện bề mua bán. Chẳng qua thấy cái xứ này sắp quy hoạch, giá đất leo thang rần rần. Khách du lịch nườm nượp đổ về. Có cuối tuần nào mà xứ này vắng người đâu? Tấc đất giờ hóa vàng ròng. Căn nhà cô giành, ngót chừng 5 tỉ. Thâm đến thế là cùng.
Anh bảo với bà, tòa chẳng có lý lẽ gì hết. Vậy nên, anh về đây với người yêu bé nhỏ. Anh sẽ xây căn nhà gạch khang trang. Anh ngăn phòng làm homestay đón khách du lịch. Cái con dốc vốn dĩ đã là nơi khách tìm đến chụp hình sống ảo. Mấy cái nhà lồng trồng hoa, cũng vốn là nơi thiên hạ tìm đến tham quan. Cái homestay của anh chẳng mấy chốc hái ra tiền. Rồi cô đừng mơ mà tìm đến xin anh dù chỉ một đồng trợ cấp. Tòa xử là chuyện của tòa. Anh đưa hay không là chuyện của anh. Xứ này cả ngàn thằng đàn ông ly dị, mấy thằng nào đưa tiền nuôi con đâu mà lo. Đâu ai kiểm tra, đâu ai bắt nhốt.
Còn bà thì cầm giúp anh hai chục triệu, coi như ơn nghĩa bà đã ở với ông, chăm lo ông hai chục năm nay. Bà chẳng phải mẹ ruột anh, đến với bố anh trong những năm tháng hiu hắt cuộc đời mà thôi. Rổ rá cạp vào nhau. Có danh chánh ngôn thuận gì đâu. Anh giờ còn nhiêu đó. Bà có muốn hơn cũng chẳng được. Muốn về đây ở thì đành chờ lúc anh xây cái homestay xong. Về làm quét dọn phòng ốc, mỗi tháng anh trả lương.
Bà chẳng nói lời gì với anh, chỉ lắc đầu cái nhẹ, rồi thắp vội hai cây nhang lên bàn thờ. Gió quyện mùi nhang, nồng nàn khắp nhà. Gió quyện mùi nhang, xơ xác lòng bà.
3. Cô người yêu trẻ than vắn thở dài, lúc xây đã gặp sự cố, không dưng cái máy cắt chập điện, cháy cả hàng rào cây khô. Dập lửa vừa xong thì công an đến. Chung chi bận đó cũng hai mươi triệu. Lúc cơi lên tầng thứ hai, mấy "ông nội" đô thị ghé ngang, bảo khu này đâu cho xây nhà kiên cố, đất nông nghiệp, ai cho làm du lịch. Anh chạy vay mối quan hệ, mất ngót nghét thêm hai trăm triệu. Căn nhà được để yên cho hai năm. Chỉ hai năm thôi.
Mà hai năm với dăm ba mớ khách cuối tuần, lấy tiền đâu mà bù vốn liếng. Cô người yêu trẻ cũng học người ta đăng quảng cáo rần rần trên Facebook. Cũng cho tiền mấy ông xe ôm đầu con dốc dắt cò. Nhưng một lần, nhóm khách nửa đêm chạy ù xuống phòng anh đập cửa ầm ầm. Nhà này có ma. Nó tuột cái mền tụi em anh ơi. Nó còn giựt giò hổng cho tụi em ngủ.
Cô người yêu trẻ ra chiều đắc ý. Đã nói anh rồi mà anh chẳng nghe. Cha anh là con ma đó chứ ai vô đây. Ổng không muốn mình ở đây. Ổng không có độ anh. Ổng phá từ lúc xây đến lúc mần ăn. Tiền của đổ vào, lớp mượn bạn bè, lớp vay ngân hàng. Giờ tính sao? Nhà này có ma thiệt rồi.
Giữa cơn ngái ngủ đêm, cái câu nhà này có ma nó khiến anh sững người.
4. Một sáng chớm đông, người ta đến lấy căn nhà, anh hoang mang chẳng hiểu nổi chuyện gì. Nè ông đừng có giả bộ nha ông nội. Nhà này đâu phải của ông mà gào rống. Nhà này cô X vừa ký tên bán, sang tên ra sổ rồi ông nội. Lẹ lẹ dọn đồ đi. Tui cho ông hai mươi bốn tiếng. Không là công an còng đầu ráng chịu.
Cô X, cô người yêu bé nhỏ mà anh đã cho đứng tên căn nhà vì không muốn đóng thêm phần thuế, bởi anh vốn dĩ đã đứng tên một căn nhà khác. Cô X, người con gái mà anh yêu thương nhất mực hết lòng chiều chuộng đã lừa gạt anh. Cô X, người mà anh vừa mới đây còn dự định sẽ kết hôn để sống một cuộc sống hạnh phúc. X ơi, mày hại tao rồi. Tiếng thét anh len theo từng cơn gió. Đặc quánh vang vọng trong căn nhà tường. Dội lại trong đầu anh những âm thanh nhức óc. Tao giết mày X ơi.
Anh lao ra khỏi cánh cổng sắt, như con thú hoang vừa bị một vết thương trí mạng. Chạy như điên xuống triền dốc. Giữa ngã ba dốc, anh té chõng chơ. Hàng xóm hai bên ùa ra coi, mà chẳng ai bước ra đỡ anh dậy. Đỡ chi, té vậy cho nó tỉnh. Gieo gì gặt đó. Trong gió, lời xì xào vang theo triền dốc.
5. Hôm nay bà đem đến cho thằng cháu nội món canh búp non atiso nấu với thịt bò. Món ăn mà thằng cháu thích nhất. Thằng cháu thỏ thẻ kể bà nghe chuyện mẹ hằng đêm vẫn hay ra giữa trời mà đọc kinh. Chuyện bố mình thỉnh thoảng lại đứng trước cửa nhà với bó bông hồng, mà chưa lần nào mẹ mở cửa. Có bận chiều tan lớp, mẹ rước bên phải, bố đậu xa bên trái. Thằng cháu đứng ngó chênh chao qua mấy cây thông. Chạy về bên nào thì cũng sợ bên kia buồn.
Mẹ hằng ngày vẫn hay len lén nhìn trộm hình cả gia đình chụp hồi Tết lúc thằng cháu mới học lớp ba, năm đó ông nội vẫn còn. Mẹ nói thời gian đâu có quay lại. Bốn mùa cứ tuần tự là xuân hạ thu đông. Thời gian không biết đi lạc. Chỉ có con người ta là đi lạc.
Có lần sinh nhật bố, thằng cháu được mẹ cho theo bố đi chơi một buổi. Bữa đó bố chở thằng nhỏ quay về cái nhà nhỏ giữa triền dốc khiết bông. Hai bố con chống xe rồi ngồi nhìn đêm Đà Lạt trôi qua bình yên. Thằng cháu nhỏ kể, hình như con thấy bố khóc bà ơi! Ngôi nhà cũ giờ người khác mua rồi. Bố nói nghe đâu chủ mới trúng số, họ mua ngôi nhà giá rất cao, ngôi nhà bố bị cô kia gạt lấy đó bà. Giờ chủ mới phá nát ngôi nhà ra. Hôm con với bố ghé đến, người ta xây lại nhà gỗ, người ta làm hàng rào trồng lại mấy cây hoa đỏ, người ta kê cái bàn gỗ với vài cái ghế ngay khoảng sân cũ. Đêm đó con về nhớ ông nội gì đâu.
Bà nghe hàng thông nơi công viên reo những lời tha thiết. Hết giờ nghỉ trưa, bà đưa thằng nhỏ về lại trường để chuẩn bị cho buổi học chiều. Vẫn là bí mật của hơn năm nay, thằng cháu nhỏ không được nói với ai nghe về chuyện của bà. Không là bà chẳng thèm ghé đến với những món ăn mà thằng cháu thích.
6. Người trên dốc nói với cô, chẳng ai biết chủ nhân ngôi nhà gỗ ấy. Mà nhà này ma cỏ gì cô ơi. Nào giờ cả con dốc này có nghe ai nói chuyện bậy bạ đó. Nhiều khi mình nghĩ cho đơn giản, ma từ trong tâm mà ra. Ma ở đâu xa. Ma từ những thứ mình lỗi đạo mà thành. Tâm mình không thiện lành, thì cả đời mình ám ảnh.
Tỷ như tối mình ngủ, lăn qua lăn lại, đạp tuột cái chăn ra, mình nói ma kéo. Hay bữa mệt người lăn đùng xuống giường, thì lại nói ma đuổi. Xứ mình thông bạt ngàn đó cô. Rồi nghe đêm thông reo. Lòng chẳng lành thì nghĩ lời thì thầm của ma. Mình tự hù mình mà thôi. Người hù người, thẳng mặt thì còn biết. Chứ tự mình hù mình, thì làm sao mà biết, thành ra mình sợ chính cái thân mình.
Ờ thì thỉnh thoảng, có đêm thấy sáng đèn. Mấy bận ngang qua nghe tiếng người quét lá. Cái rào khiết bông cũng đâm lá nõn xanh biếc.
Hàng xóm cũ quày quả bỏ đi. Giữa cái chảng ba dốc, cô ngơ ngác nhìn ngôi nhà khiết bông.
7. Một đêm cuối đông, bà châm bình trà nóng, lấy hai cái tách, ngồi giữa khoảng sân cũ kỹ, nhìn đám khiết bông nơi cái rào đang bắt đầu bung cánh hoa đỏ chon chót. Gió bắt đầu se sắt. Ánh đèn lóe sáng từng nhà lồng trồng hoa hắt lên con dốc vắng. Cái cảnh này, cả năm trời bà đợi chờ giờ mới lại thấy được.
Nè, uống đi nghen ông. Mình về lại ngôi nhà của mình. Dẫu có mất mát hay đổi thay thì cũng may nó vẫn còn là của mình. Nếu như hồi ấy, ông không giục cái thằng bán vé số nhất định đi kiếm cho bằng được cái bà già hay ngồi đầu dốc đội nón len thêu hoa đỏ, đặng bán dãy số ngày tháng năm sinh của mình, thì tui đâu có tiền mà mua lại ngôi nhà này.
Thằng cháu nội nó vẫn cứ hay nhớ về ngôi nhà có cái rào khiết bông. Thì coi như mình để lại cái này cho nó. Giỗ ông còn có vài bữa. Để tui gọi vợ chồng nó về. Chắc ông cũng như tui, cả một đời vẫn cứ muốn bình an từ trong niềm vui của cháu con.
Ông yên tâm mà đi chưa? Đợi vài năm nữa, tui lo tụi nhỏ yên ổn, rồi theo ông. Mà nè, ông phải lấy cái xe đạp có cái gạc-ba-ga đặng chở tui nha. Chở suốt cả triền dốc. Hồi đó ông hứa chở tui suốt đời mà.
Ly trà cạnh bên chợt sóng sánh. Là tại gió mạnh, hay là ông về, đối với bà không quan trọng. Tầm tuổi này rồi, ma cỏ gì ở đây nữa. Bà nhìn ra cái ngã ba giữa triền dốc. Hình như có ai đó đang đạp chiếc xe đạp cũ leo lên con dốc. Đêm dậy mùi khiết bông bung cánh.
Nguồn NLĐ: http://nld.com.vn/van-nghe/nga-ba-doc-20191130211408322.htm