Người đàn ông lạ mặt bất ngờ xuất hiện, cứu mạng một chàng trai
Đến bây giờ, mỗi lúc khó khăn, tôi lại nhớ đến câu nói của ông, người đã cứu mạng và thay đổi cuộc đời tôi sau lần bắt chuyện trên cây cầu sắt giữa đêm mưa lạnh.
Cơn mưa đêm như trút nước xuống thành phố. Những tia chớp lóe sáng ngoài khung cửa sổ khiến tôi nhớ về đêm đứng trên cây cầu sắt cách đây hơn 10 năm.
Đêm hôm ấy, tôi đứng sát mép cầu, nhìn xuống dòng nước cuộn chảy như muốn nuốt chửng mọi thứ. Tôi cảm thấy mọi cánh cửa cuộc đời đều đóng sập.
Tôi thất nghiệp, nợ nần chồng chất, mẹ thì nằm viện cần tiền mổ gấp… Trong tuyệt vọng, ý muốn kết thúc mọi thứ bỗng trở nên thôi thúc. Tôi định buông tay.

Giờ đây, mỗi lần đi qua những cây cầu, tôi lại nhớ đến chuyện hơn 10 năm trước. Ảnh minh họa
Khoảnh khắc chuẩn bị bước lên thành cầu, tôi bỗng nghe tiếng ai gọi: “Chờ chú với cháu ơi!”. Theo phản xạ, tôi giật mình quay lại. Một người đàn ông ngoài 50 đang tiến đến gần.
Ông không giằng co, không quát tháo, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chờ chú đã. Đừng nghĩ quẩn cháu ạ. Đời còn dài, chuyện gì cũng có cách giải quyết”.
Không đợi tôi đáp, ông kể rằng nhiều năm trước, ông cũng đứng ở chính chỗ này. Năm đó, ông thất nghiệp, mất vợ, mất con vì không có tiền chạy chữa.
Ông từng định kết thúc cuộc đời, nhưng lại nghĩ: “Mình đi rồi ai hương khói cho vợ con?”. Thế là ông chỉ khóc một trận thật dài, rồi quay về.
Từ ngày ấy, ông quyết định sống trên một con thuyền neo bên sông, đêm đêm ngồi nhìn cây cầu, mong kịp ngăn ai đó đang quẫn trí giống mình.
Không hiểu sao, sau khi nghe ông trải lòng, tôi ngồi thụp xuống, trút hết nỗi đau. Ông chỉ lặng lẽ nghe, rồi nói: “Khó khăn chỉ khiến chúng ta mạnh mẽ hơn. Càng khó khăn, càng phải quật khởi”.
Một lúc sau, ông vỗ vai tôi, đưa một phong bì nhỏ – tiền do những người từng được ông cứu gửi lại, như cách tri ân và giúp ông tiếp tục công việc thầm lặng này.
Tôi cầm phong bì, nước mắt rơi lã chã. Ông nói một câu mà tôi nhớ mãi:
“Nếu đủ bản lĩnh, đủ tự tin, đủ cố gắng, sẽ không có khó khăn nào quật ngã được mình. Mạnh mẽ lên cháu, đừng cho phép mình yếu mềm trước nghịch cảnh”.
Lời nói ấy khiến tôi bừng tỉnh. Tôi cúi đầu cám ơn, hứa sẽ trả lại số tiền, rồi xin phép vào viện đóng viện phí. Nhờ số tiền ấy, ca mổ của mẹ tôi thành công tốt đẹp.
Chiếc phong bì cũ nhòe nước mưa đến giờ tôi vẫn giữ. Nó là kỷ vật nhắc tôi rằng mình đã được trao thêm một cơ hội.
Từ đó, tôi bắt đầu từng việc nhỏ: Ban ngày phục vụ quán cà phê; tối dạy kèm, chạy xe ôm công nghệ để có thêm thu nhập; cuối tuần học nghề.
Mỗi khi mệt mỏi, tôi lại nhớ câu nói của ông. Đó không chỉ là lời động viên, mà là phương châm sống giúp tôi đứng vững.
Sau vài tháng, tôi tìm được việc ở một công ty sản xuất nhỏ. Tôi làm thêm giờ, nhận mọi nhiệm vụ. Một năm sau, tôi được thăng chức lên quản lý, thu nhập tăng đáng kể.
Nhận tháng lương đầu tiên, tôi tìm đến cây cầu năm xưa. Ông rất vui khi gặp lại tôi.
Giống như những người từng được ông giúp đỡ, tôi gửi lại số tiền đã nhận. Tôi xin được tri ân ông, người đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Độc giả Tùng Lâm
Trong đời, có những cuộc gặp tưởng như tình cờ – mà lại khiến cuộc đời ta rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Đó có thể là người bước vào đời bạn đúng lúc bạn mất niềm tin vào tình yêu, một người lạ giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn, hay một lần gặp gỡ ngắn ngủi nhưng thay đổi cách bạn nhìn về cuộc sống…
Chúng tôi tin rằng, ai trong chúng ta cũng từng có ít nhất một cuộc gặp “định mệnh” – dù lớn hay nhỏ, sâu sắc hay thoáng qua. Báo VietNamNet trân trọng mời quý độc giả chia sẻ câu chuyện của chính mình trong chủ đề: “Những cuộc gặp định mệnh”. Hãy kể cho chúng tôi nghe: Bạn đã gặp người đó như thế nào?
Điều gì khiến cuộc gặp ấy trở nên đáng nhớ, không thể quên? Nó đã thay đổi bạn, cuộc đời bạn, hay đơn giản là để lại một dấu ấn đẹp đẽ? Bài viết xin gửi về địa chỉ: Bandoisong@vietnamnet.vn.