Nguyễn Phong Việt: 'Bao nhiêu thương nhớ cho vừa'?

Sau khi phát hành cuốn tản văn đầu tiên trong năm 2020 tạo ra nhiều dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả - 'Chúng ta sống có vui không', Nguyễn Phong Việt vừa đem tới món quà Giáng Sinh mới - 'Bao nhiêu thương nhớ cho vừa'

"Bao nhiêu thương nhớ cho vừa" – với những dòng thơ mang sức mạnh vừa làm người ta bật khóc nhưng cũng lại có cái sức mạnh khiến đôi mắt người ta sáng rỡ thứ ánh sáng của bình yên và hy vọng vào cuộc đời. Hãy đọc thật chậm, đặt tay lên tim, cảm nhận những chia sẻ chân thành, cảm nhận điều mình thực sự muốn, để chúng ta không bao giờ cảm thấy phải đơn độc một mình:

"Có vài ngày chúng ta muốn gọi tên

bằng niềm thương, nỗi nhớ

nhưng một giọt nước mắt đã rơi ngay vào lúc chúng ta muốn nén vào lòng một hơi thở

lạnh buốt một chút mùi tan vỡ

nên lại thôi…"

Trích "Bao nhiêu thương nhớ cho vừa"- Tác giả Nguyễn Phong Việt.

Vẫn là những dòng thơ mang sắc thái mềm mại, lãng mạn lại dịu dàng thấu tường bao tương tư tình yêu, giông bão đời người, đậm chất thơ Nguyễn Phong Việt, cuốn sách chất chứa trong đó bao tâm sự và nỗi niềm khó tỏ giúp chúng ta thấy chính mình đang ở góc nào đó nơi lưng chừng tuổi trẻ, nơi chúng ta hối hả với dòng chảy của thời gian, nơi chúng ta loay hoay bận rộn tìm kiếm chốn bình yên đủ rộng để trú vào.

Ở lưng chừng ấy chúng ta có thể đơn côi, có thể buồn tủi, có thể đớn đau. Nhưng đó cũng có thể là những an ủi ân cần, lặng thinh và những yêu thương ngọt ngào.

Ở lưng chừng ấy, có những mối quan hệ giữa người với người, có ích kỷ đem chôn, có hương vị của trách nhiệm trong tình thương đến bao nhiêu cho vừa.

Ở lưng chừng ấy, "Bao nhiêu thương nhớ cho vừa" giống như lời hỏi han chăm sóc đúng thời điểm, thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng chúng ta, hong khô những giọt nước mắt, sưởi ấm những trái tim tổn thương sau bao lần vỡ vụn.

Để rồi, từng dòng thơ nhẹ nhàng gieo vào lòng chúng ta những đóa hoa đồng cảm, chạm tới những góc khuất chúng ta vẫn cật lực giấu kín, chúng ta thấy ở đó một cái tôi khác cũng đã từng mềm yếu. Nhưng cái mềm yếu không bi lụy, vì sau tất cả ai rồi cũng phải rời đi, phải chấp nhận những gai góc xù xì của cuộc đời. Chúng ta rời đi khi đã đủ mạnh mẽ, để trân trọng bản thân và tìm được hạnh phúc riêng cho chính mình. Vì đôi khi:

"Có những buổi sáng

chúng ta có hẹn với một tiếng cười!

D.Nhi

Nguồn Phụ nữ: https://phunu.nld.com.vn/chuyen-trang-phu-nu/nguyen-phong-viet-bao-nhieu-thuong-nho-cho-vua-20201222073404749.htm