Nhìn những mùa thu đi…

Tôi nhớ người bạn thân thời đại học nói với tôi rằng, mùa thu và lá vàng là đôi bạn tri kỷ, mãi lưu dấu đi vào khoảng lặng riêng có. Ừ, thì không chỉ lá vàng, mà còn là mây trắng trời xanh, là nắng hanh hao vàng mật, là làn mưa mỏng chơi vơi như phủ khói sương lên đất trời, có khi bất chợt nắng bất chợt mưa nũng nịu cho chênh vênh nỗi nhớ những mùa thu đi qua.

Một góc Hồ Gươm mùa thu Hà Nội.

Một góc Hồ Gươm mùa thu Hà Nội.

Tôi chợt nhớ những dòng thơ đã chép tay thuở nào: “Ở bên kia thành phố có sương mù/ Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại/ Dậy thôi em, mùa thu không trở lại/ Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh…” (Mùa thu không trở lại - Nguyễn Việt Chiến).

Tôi nghiệm ra một điều, rằng có biết bao điều cảm thức về thu trong điểm nhìn chung riêng của biết bao người. Mùa thu cứ vỡ òa những xúc cảm miên man về giai điệu mùa theo bước đi của thời gian. Dịu dàng, nhẹ nhàng và sâu lắng, thu càng riêng có hơn xuân – hạ - đông, lặng lẽ kiếm tìm những hoài niệm về ký ức những rêu phong ngày cũ đã qua. Là mùa cứ chênh chao thật lòng để nhắc nhớ và gợi thêm những nỗi niềm nồng nàn da diết nhất. Bởi một điều rất thật rằng, mùa của thi ca, nhạc họa, ấy là mùa thu. Là mùa của “đỉnh” bình yên và dịu dàng đã đi vào tâm hồn biết bao người nghệ sĩ bằng những vần thơ, tình ca, bức tranh, bức ảnh lưu lại hậu thế. Để thấy rằng, làm sao cầm lòng được với đất trời bất tận, với thiên nhiên mùa thu. Chỉ là những vạt nắng vàng nghiêng qua đám cỏ, là hương thị, là mùa hoa cúc, mây trắng bồng bềnh trời xanh, ngần ấy thôi về với tiết trời thu dịu nhẹ sẽ vơi đi bao nỗi niềm trong cuộc sống thời hiện tại tất bật. Vì vậy, mùa thu đã và đang lan tỏa đến với đất trời nhân gian, có lẽ ai cũng bâng khuâng, nhớ nhung những mùa thu đã đi qua, và "nghe tên mình" trong từng ngày hôm nay, dự cảm bản thân sâu lắng. Một ly cà-phê sáng sớm mùa thu, dù ở góc phố với không gian đô thị san sát đông đúc, hay ở làng quê thẳm xanh nào đó, hẳn ai cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu với sự tâm giao bạn bè, gia đình hay người thân. Có người sẽ nhận ra, sự hoài niệm là có thật, cần thật, để nhìn lại, và tiếp bước trên hành trình cuộc đời. Có thể mùa thu như sợi dây vô tình, điểm lại những kỷ niệm đã qua. Kỷ niệm ấy có khi đã rơi trong lãng quên bây giờ hiện về với cõi nhân gian của mỗi đời người. Tôi đã lại gặp sự hoài niệm về một loài hoa dại, loài hoa đồng nội thời ấu thơ. Cứ ngỡ chỉ cất trong thế giới trong trẻo ngày cũ, rồi lớn lên mang theo chút kỷ niệm quê nhà. Đó là những hoa xuyến chi cánh trắng nhụy vàng đong đưa bờ cỏ, vẫn nguyên vẹn ám ảnh về những ngày xưa đã xa.

Vậy đó, những bước chân của mùa thu dù thật khẽ khàng, vẫn có sức mạnh riêng làm hồi sinh giấc mơ trở về với chính mình bằng sự an ủi vỗ về quý giá trong cuộc đời. Có thể là giấc mơ về những ngày hồn nhiên tuổi thơ, hay tất bật cơm áo đời thường của ngày hiện tại. Mỗi người đều có những dự cảm ấy, riêng tôi, là ước phiêu du về một thời lãng đãng với mùa thu, thời hoa niên có những ngày thu năm nào. Cứ vậy, mỗi năm thu đến, và thu sẽ đi…

Sáng nay, với tách cà-phê nóng bên hè phố, quán nhỏ lao xao lá rụng, bất chợt bắt gặp một thoáng heo may lành lạnh. Tôi lẩn thẩn với riêng mình, với thu, và khẽ lắng nghe giai điệu thầm thì của tình khúc thiết tha “Nhìn những mùa thu đi” (Trịnh Công Sơn)…

Tản văn: Quyên Quyên

Nguồn CAĐN: https://cadn.com.vn/nhin-nhung-mua-thu-di-post319237.html