Những bông hoa trắng giản dị
Tôi là mùi thuốc sát trùng. Tôi không thơm, nhưng tôi là hương của những người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết...
Tôi là mùi thuốc sát trùng. Thứ mùi mà nhiều người tránh né, nhăn mặt, bịt mũi khi đi ngang qua. Tôi tồn tại trong những căn phòng lạnh lẽo, trong từng ống tiêm, từng miếng băng gạc. Tôi có mặt ở khắp các bệnh viện, trong mỗi ca trực, trên từng ống tiêm, trên đôi bàn tay của những người phụ nữ vẫn miệt mài giữa đêm ngày. Tôi không có màu, không có hình, không thơm. Nhưng tôi có một đặc quyền - được ở bên những người phụ nữ tuyệt vời nhất: những y tá, bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng.

Tôi hiện diện trong từng giọt mồ hôi lăn xuống trán họ, trong mỗi cái thở dài giữa ca trực...
Bốn giờ sáng, hành lang bệnh viện còn lạnh. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn gạch, in bóng những đôi chân bước vội. Những người phụ nữ trong bộ áo blouse trắng buộc tóc gọn, rửa tay, đeo găng, kiểm tra lại từng thiết bị. Họ bắt đầu ngày mới của mình trong mùi cay nồng của tôi - thứ mùi khiến họ tỉnh táo giữa cơn buồn ngủ chưa tan. Một cô y tá trẻ khẽ cười với đồng nghiệp: “Hôm nay 20/10 đó chị?” Cô kia chỉ cười, giọng nhẹ như gió: “Bệnh nhân hôm qua đỡ sốt rồi, vậy là có quà rồi còn gì.”
Bên ngoài kia, phố phường bắt đầu tỉnh dậy, những tiệm hoa mở cửa, những lời chúc tràn ngập trên mạng xã hội. Còn ở đây, trong căn phòng nhỏ lặng im, họ chẳng chờ đợi điều gì khác ngoài nhịp tim ổn định của bệnh nhân. Thay vì nhận hoa, họ giữ sự sống. Thay vì nhận lời chúc, họ cho đi bình yên.

Trong căn phòng nhỏ lặng im, họ chẳng chờ đợi điều gì khác ngoài sức khỏe ngày một tiến triển của bệnh nhân.
Tôi hiện diện trong từng giọt mồ hôi lăn xuống trán họ, trong mỗi cái thở dài giữa ca trực. Chiều hôm ấy, có cô y tá ngồi ăn hộp cơm nguội trong giờ nghỉ giữa hai ca. Điện thoại lóe sáng tin nhắn: “Mẹ ơi, tối con biểu diễn văn nghệ 20/10 ở tổ dân phố, mẹ về xem con nha!” Cô đọc xong, bàn tay khẽ run. Ca trực tối nay ở khoa cô không thể đi. Tôi thấy mắt cô trĩu xuống, rồi cô cười nhẹ, cất điện thoại, quay lại với công việc. Tôi bao quanh cô, nồng và cay, như để giấu đi nỗi tiếc nuối.
Đêm xuống, bệnh viện chìm trong yên tĩnh. Tiếng máy đo nhịp tim vang đều, tiếng thở của bệnh nhân hòa vào tiếng bước chân chậm rãi. Có người gục đầu bên bàn trực, có người ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn đường xa. “Hôm nay là 20/10 đó, bác sĩ” - một giọng khàn khàn vang lên. “Ừ, em quên mất. Chúc mừng chị nha!” Cả hai bật cười khẽ, tiếng cười nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy. Rồi họ lại khoác áo, đi vào phòng cấp cứu, nơi một sinh mệnh đang chông chênh.
Trong căn phòng đó, chỉ có tôi - mùi thuốc sát trùng len lỏi trong không khí, cay nồng mà gần gũi đến lạ. Nếu bạn hỏi tôi có biết yêu không, tôi sẽ nói: Có. Tôi yêu theo cách của mình, lặng lẽ mà tận tụy. Tôi yêu qua những giọt mồ hôi, qua từng hơi thở, qua ánh mắt mệt mỏi mà kiên cường của họ.
Tôi đã chứng kiến nhiều lần con người ở ranh giới giữa sống và chết. Khi ấy, tiếng người phụ nữ hô “Bình tĩnh! Thở đi!”. Có lúc họ thắng, bệnh nhân qua cơn nguy kịch, cả phòng bật khóc vì vui mừng. Có lúc họ thua, nước mắt rơi trong im lặng. Tôi ngửi thấy vị mặn của nước mắt, mùi tanh của máu và cả vị ấm của niềm tin. Người ta gọi họ là “thiên thần áo trắng”, nhưng tôi biết họ chỉ là những người phụ nữ bình thường - cũng sợ, cũng yếu, cũng có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi họ lại đứng dậy, vì biết rằng sứ mệnh của họ là cứu người, “bệnh nhân còn ở đây, mình chưa được ngã.”
Bảy giờ tối, ngoài kia đèn hoa rực rỡ, những lời chúc, những bó hồng, những nụ cười. Trong bệnh viện, tôi vẫn bao quanh họ - những người phụ nữ mừng ngày 20/10 bằng ca trực. Họ ngồi với nhau, mở hộp bánh nhỏ mà bệnh nhân gửi tặng, vừa ăn vừa cười, giọng lẫn mệt mỏi: “Miễn bệnh nhân khỏe là vui rồi”. Câu nói giản dị ấy, với tôi, thơm hơn bất kỳ bông hoa nào. Tôi thấy họ chụp một tấm ảnh chung, áo blouse vẫn còn vết thuốc loang, tóc rối, nụ cười hiền. Không có ánh đèn flash, không có filter, chỉ có ánh sáng vàng của bệnh viện soi lên khuôn mặt rạng rỡ. Tôi ở đó, làm nền cho khoảnh khắc ấy - như một hương hoa vô hình.
Tôi biết, nhiều người ghét tôi. Nghe thấy mùi tôi là nhớ đến bệnh tật và đau đớn. Nhưng tôi muốn nói, tôi cũng là mùi của sự sống, của lòng nhân ái, của sự dũng cảm. Nếu không có tôi, những vết thương sẽ nhiễm trùng, những ca mổ sẽ thất bại và những nụ cười sẽ chẳng bao giờ trở lại. Tôi tồn tại để bảo vệ, như chính họ - những người phụ nữ thầm lặng mà phi thường.

Khi bình minh lên, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ, tôi vẫn ở đó, nhàn nhạt trong không khí. Họ lại bước vào ca mới, tóc buộc gọn, ánh mắt sáng lên sau đêm dài mệt mỏi. Nếu thế gian tặng phụ nữ những bó hoa rực rỡ, tôi xin dành họ một bông hoa trắng giản dị – nở giữa bệnh viện, giữa tiếng máy thở và mùi thuốc cay nồng. Bông hoa ấy không bao giờ tàn, vì nó nở từ tình yêu thương, từ lòng kiên nhẫn và từ niềm tin rằng mỗi sự sống đều đáng được nâng niu.
Tôi là mùi thuốc sát trùng. Tôi không thơm, nhưng tôi là hương của những người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết...
Nguồn Hà Tĩnh: https://baohatinh.vn/nhung-bong-hoa-trang-gian-di-post297725.html