Nỗi ân hận sau cơn ghen...
Sau nhiều lần níu kéo, cuối cùng tổ ấm ấy cũng tan tác. Người đàn ông 'bị bỏ lại' mang trong mình những nỗi niềm giấu kín, những đớn đau không thể nói thành lời...
Tổ ấm vỡ đôi và nhát búa “dứt” tình...
Đã có lúc Phan Tuấn (SN 1974, trú Điện Bàn, Quảng Nam) cố phớt lờ sự thực nghiệt ngã để sống với mong muốn có một tổ ấm cho các con. Chính Tuấn cũng không ngờ sự nhẫn nhục, chịu đựng của mình đã gieo vào lòng con trẻ một vết đau khó xóa.
Tuấn và chị Nguyễn Thị Nhã Uyên (SN 1976, trú xã Điện Phong, TX Điện Bàn, Quảng Nam) từng là một cặp đôi hạnh phúc mà bao người ngưỡng mộ. Hạnh phúc càng tràn đầy khi gia đình lần lượt đón thêm hai thành viên nhỏ. Thế rồi, cuộc sống quê nghèo, sớm ngày cơm áo gạo tiền cứ vắt ngang trên vai, theo cả vào giấc ngủ khiến cuộc sống vợ chồng bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.
Thật ra, Tuấn đã có những tháng ngày sống dằn vặt bởi thân là đấng nam nhi trụ cột gia đình lại không đủ lực để mang đến cho vợ con một cuộc sống đủ đầy. Nghĩ nhiều nhưng rốt cuộc Tuấn vẫn không thoát khỏi được vũng tối bế tắc. Đặc biệt, càng ngày Tuấn càng thấy sự thay đổi của vợ rõ nét. Chị Uyên có thể nổi cáu, mặt nặng mày nhẹ bất cứ lúc nào chị muốn mà Tuấn lại không hay biết lý do. Ngột ngạt, Tuấn tìm đến rượu để quên đi mình là người đàn ông thất bại, quên đi cái viễn cảnh tổ ấm ấy đang trên bờ vỡ đôi. Tuấn càng say, Uyên càng có cớ để hằn học. Không biết từ bao giờ, chiếc giường đôi trở nên rộng thênh vì hai người không còn úp mặt vào nhau. Và rồi, những cuộc cãi vã đã đẩy hai người về hai phía tổn thương!
Bản án ly hôn Tòa tuyên, Uyên được quyền nuôi hai đứa nhỏ. Tuấn bắt đầu sống những tháng ngày chán chường, buông thả. Thực lòng mà nói, Tuấn vẫn còn nặng lòng với vợ con. Sự chia tay lúc này đối với Tuấn là “bất khả kháng”, Tuấn càng ra sức níu kéo thì người phụ nữ ấy càng quyết tâm đoạn tuyệt. Tuấn đành chấp nhận buông xuôi. Chia tay chồng cũ, chị Uyên đưa theo con ra Đà Nẵng kiếm việc làm và thuê phòng trọ tạm trú tại số 67-Tô Hiến Thành (P. Phước Mỹ, Q. Sơn Trà, Đà Nẵng) nhưng giấu biệt không cho Tuấn biết. Nhớ con quay cuồng, Tuấn như điên dại lần tìm khắp nơi. Ở đâu có thông tin, dù có nửa đêm Tuấn cũng tìm đến với mong muốn được gặp vợ con.
Niềm vui của Tuấn khi biết được chỗ ở của chị Uyên chưa kéo dài được bao lâu thì tai họa đã đến, đó chính là cái kết đắng chát mà hôm nay Tuấn phải nhận về mình.
Biết vợ cũ có mối quan hệ với anh Lê Văn Hùng (SN 1976, trú xã Lộc Vĩnh, H. Phú Lộc, TT - Huế) nên Tuấn luôn ấm ức trong lòng. Nghĩ đến người, rồi nhìn lại mình, Tuấn thấy cuộc đời sao mà nhạt nhẽo. Trong cơn bĩ cực, Tuấn uống hết hai chai rượu rồi hướng phòng trọ của chị Uyên tìm đến. Khoảng 17 giờ 30 phút ngày 5/8/2018, Tuấn điều khiển xe máy mang theo một cái búa, một chai nước cai thuốc lá và một chai thuốc trừ sâu đến phòng trọ của chị Uyên.
Tại đây, Tuấn nói chuyện tình cảm với chị Uyên rồi đề cập đến chuyện chia tài sản. Cả hai nói chuyện với nhau tầm 30 phút thì anh Lê Văn Hùng đến. Nhìn thấy Hùng, bao nhiêu bực tức, ghen tuông dồn nén bấy lâu khiến Tuấn không kiếm chế được.
Tuấn ra xe máy lấy búa và chai thuốc cai nghiện thuốc lá mang vào phòng chị Uyên. Tuấn một tay cầm chai thuốc, một tay cầm búa nói với chị Uyên: “Bà ép tui quá thì tui giết bà rồi tự tử tại đây luôn”. Phát hiện chai thuốc cai nghiện thuốc lá đổ nước ra nền nhà, chị Uyên nói lại: “Ông làm gì đổ nước ra nhà tôi hôi rình vậy?”. Trong lúc chị Uyên lấy khăn lau sàn nhà, Tuấn sử dụng búa đánh vào đầu khiến nạn nhân ngất xỉu. Lúc này anh Hùng vào can ngăn thì bị Tuấn vung búa đánh trúng đầu.
Hùng và Uyên được chuyển vào Trung tâm Y tế Q. Sơn Trà cấp cứu vết thương ở vùng đầu, với thương tích để lại Uyên 3%, còn Hùng 6%. Về phần Tuấn, sau khi gây thương tích cho vợ cũ cùng anh Hùng, Tuấn bắt xe ôm về nhà ở Quảng Nam. Tại đây, Tuấn uống thuốc trừ sâu tự tử nhưng được mọi người phát hiện đưa đi cấp cứu kịp thời.
Vệt đắng cuộc đời!
Sáng nay là ngày Tòa án đưa con trai ra xét xử, suốt cả đêm nhà bà Trần Thị Hương (SN 1944) sáng điện. Bà không tài nào chợp mắt nên cứ đi qua đi lại, hết sắp cái này đặt cái kia, lại tỉ mẫn ngồi gói gém mấy thứ linh tinh để ngày mai gửi cho Tuấn.
Bà Hương cùng mấy anh chị của Tuấn có mặt ở tòa từ sớm. Trước khi bước vào phòng xử án, bà Hương đưa tay sửa lại chiếc khăn trên đầu, bà ngập ngừng khựng lại ngay bậu cửa, định bụng bỏ đôi dép sờn cũ phía ngoài cho phải phép. Là phụ nữ ở quê, đến cái tuổi này bà đã khi nào đến một nơi rộng lớn, khang trang, đầy tôn nghiêm như thế đâu, nên cái sự ngập ngừng muốn để lại đôi dép phía ngoài phòng xử án của bà là điều dễ hiểu. Phòng xử án rộng thênh, bà chọn ngay dãy ghế đầu tiên, phía sau lưng bị cáo để ngồi. Bà lý giải, ngồi gần để bà nhìn thấy Tuấn được rõ hơn và hơn cả bà muốn ngồi đó để Tuấn quay lại bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy mẹ...
Phiên tòa xét xử Tuấn, có con bị cáo đến dự nhưng bị hại là chị Uyên và anh Hùng vắng mặt. Người nhà bị cáo Tuấn khẳng định “họ còn mặt mũi nào mà đến”... (!?).
Đằng sau câu nói đầy ẩn ý ấy là một câu chuyện buồn khiến người viết thực sự bất ngờ. Điều này lý giải phần nào nguyên nhân khiến một người đàn ông thiện tính ấy lại có hành động ghê sợ như thế. “Thằng Tuấn hiền lắm, suốt ngày lo làm kiếm tiền lo cho vợ con. Đi làm về mệt nhưng việc nhà hắn cũng không nề hà, từ cơm nước giặt giũ hắn đều làm. Thằng Tuấn với con Uyên và thằng Hùng là bạn bè. Không hiểu thế nào mà vợ hắn với thằng Hùng phải lòng nhau, hắn đã nhiều lần nói chuyện, thậm chí có lần bắt tại trận hai đứa ấy ở cùng nhau trong khách sạn... Thằng Tuấn ngậm đắng, cho qua chỉ mong con cái có cha có mẹ nhưng con Uyên một mực không chịu, đòi ly hôn. Chúng nó quen biết nhau lâu rồi chứ không phải khi con Uyên ly dị ra Đà Nẵng mới quen đâu...”, bà Hương nghẹn ngào kể.
Anh trai của Tuấn tiếp lời mẹ, “Tui nói với hắn, vợ hắn với thằng Hùng có vấn đề từ lâu nhưng hắn không có tin. Hắn thương vợ muốn bảo vệ vợ nên quay ra hờn tui, cho đến khi hắn trực tiếp bắt gặp mới tin. Thậm chí, nghe lời vợ, hắn mượn tui một số tiền, cuối cùng vợ hắn lấy luôn số tiền đó. Hôm thằng Tuấn đến gặp con Uyên là để nói về số tiền nợ của tui đó. Ai ngờ... giờ thì mất hết, em tui phải vô tù, đau mô bằng”. Chất giọng Quảng đặc sệt của anh trai Tuấn khiến câu chuyện càng bi thương, xám xịt. Hóa ra, đằng sau khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đứng trên bục khai báo kia lại có một cuộc sống chất chứa nhiều niềm đau đến thế.
Đứng trước tòa, Tuấn thành khẩn khai báo và nhận toàn bộ tội lỗi mà mình đã gây ra. Duy chỉ khi HĐXX nhắc đến mục đích, lý do phạm tội... bị cáo mới ngập ngừng. Bị cáo hành động vì ghen, vì còn yêu thương vợ và vì thấy cuộc sống quá tàn nhẫn đối với mình. Chai thuốc sâu mang theo khi tìm đến phòng trọ vợ cũ chính là “liều thuốc” bị cáo chọn để giải thoát. Lửa giận bùng lên đỉnh điểm khi bị cáo nhìn thấy hai con người “bội bạc” ấy hạnh phúc ngay trên nỗi đau của mình nên đã ra tay. May mắn, nhát búa của bị cáo không tước đi mạng sống của ai nhưng lại khiến bị cáo phải trả giá 8 năm tù về tội “Giết người”.
Tổ ấm nào tan vỡ cũng nhuốm màu buồn dằng dặc, vậy nhưng với bị cáo Tuấn trong vụ án này sự tan vỡ đặc biệt lưu dấu thương đau đến khô khốc.
Tòa vãn, Tuấn đưa tay vào còng, bước gần về phía mẹ và các anh chị. Bà Hương đưa tay về phía con trai nhưng không thể chạm vào.
Bất lực, bà mếu máo, gọi tên con trong nước mắt.
(Tên bị hại đã được thay đổi)
Nguồn CL&XH: http://conglyxahoi.net.vn/ban-an-luong-tam/noi-an-han-sau-con-ghen-22885.html